Chương 19 Lần đầu cùng nhau đi ăn
Nhờ Idle điều tra, anh cuối cùng cũng
biết được mật khẩu của mail Gia Linh liền
nhanh chóng lên web xem. Đa số đều là
những tin nhắn qua lại của cô với Bảo
Hân. Nhưng dạo gần đây lại xuất hiện
những đơn xin việc của cô gửi đến rất
nhiều công ty. Anh lướt xuống liền không
thấy một tin nhắn phản hồi nào, chợt nghĩ
đến gương mặt thất vọng của cô làm anh
cảm thấy có chút bối rối.
Nghĩ một hồi lâu, anh rút điện thoại ra,
bấm một dãy số rồi nói:
“Idle, cậu xem công ty mình còn chỗ
trống nào bên cạnh tôi không thì báo lại
nhét”
Có lẽ đã đến lúc để cô ấy xuất hiện
rồi. Lâm Tuấn thầm nghĩ, ánh mắt không
giấu diếm lộ rõ sự vui mừng.
Sáng hôm sau, Gia Linh cố tình dậy
sớm nấu một bữa ăn sáng thật thịnh
soạn. Lý do là vì hôm qua Nhi thông báo
hôm nay em ấy sẽ không đến, cô không
muốn Lâm Tuấn đi làm với cái bụng rỗng.
Từ lúc nhìn thấy Lâm Tuấn chỉ luôn uống
café trước khi đi làm, cô đã cảm thấy nó
chẳng tốt cho sức khỏe chút nào. Ngày
trước cô hỏi Idle, cậu ấy báo rằng Lâm
Tuấn có tiền sử đau dạ dày. Thế nên hôm
nay cô tốt tính làm một bữa tươm tất đợi
anh xuống.
Truy cập vào truyen3.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Như mọi khi Lâm Tuấn từ cầu thang
xuống, nay thấy Gia Linh đang bận rộn ở
phòng bếp thì ngạc nhiên lại gần. Trên
bàn bày ra những món đơn giản ăn vào
bữa sáng.
Gia Linh thấy anh liền vui vẻ bước
đến, gương mặt lấm lem mồ hôi vì hì hục
nãy giờ, tay cầm muỗng tay kia cầm hộp
gia vị, cười cười:
“Hôm nay tôi cất công dậy sớm làm
bữa sáng cho anh đấy! Nhanh nhanh ngồi
xuống ăn cho nóng.”
Vẻ mặt hào hứng đưa tay ra hiệu anh
ngồi xuống, Lâm Tuấn trưng cái mặt khó
hiểu sau đó cũng ngoan ngoãn làm theo.
Đưa mắt để ý ly trà gừng bên cạnh,
anh ngước lên đặt dấu chấm hỏi lớn. Cô
nhanh nhẹn bước đến giải thích:
“Đừng có uống café nhiều quá, không
tốt đâu. Trà gừng làm ấm bụng, rất tốt
cho dạ dày.”
Lâm Tuấn hừ lạnh, miệng đưa ly trà
lên hớp một miếng, cơ thể cảm thấy ấm
áp và phấn chấn hơn nhiều. Lúc này anh
mới buông lời:
“Hôm qua tôi nghe Nhi xin nghỉ phép,
thế trưa nay cô tính thế nào?”
Cô xua tay, vỗ ngực tự hào:
“Dăm ba chuyện nấu nướng này
không phải là vấn đề.”
Nét mặt đầy cao hứng của cô khiến
Lâm Tuấn ném lại ánh nhìn khinh bỉ. Ăn
xong, Lâm Tuấn đứng dậy đi làm. Có vẻ
hôm nay còn nhiều việc chưa giải quyết,
Gia Linh thâm nhủ, một tay cầm miếng
quẩy tay kia đưa lên vẫy tạm biệt. Bỗng
nhiên Lâm Tuấn tiến lại gần liếc mắt
xuống chiếc cà vạt, cô như hiểu được ý,
đặt bát xuống rồi thắt cà vạt cho anh, mới
buông lời:
“Sao hôm nào cũng đi làm sớm vậy?”
“Kiếm tiền nuôi tình nhân.”
Quảng lại một câu bâng quơ rồi khuất
dần sau cánh cửa, để lại cô với gương
mặt thẫn thơ, ngơ ngác. Quả nhiên là cố
tình trả thù cô chuyện hôm qua đây mài
Suốt thời gian Lâm Tuấn đi làm, cô
hết xem phim rồi ngủ, đến khi kim đồng
hồ điểm 6h bỗng thấy đói. Chạy vào
phòng bếp, cô lục tủ lạnh cảm thấy nấu
ăn thật phiền phức, đưa tay cuỗm gói mì
tôm, hí hửng đi nấu nước.
Trong lúc ngồi đợi mì, cô chợt nghĩ
đến Lâm Tuấn, không biết bây giờ anh ta
đang làm gì nhỉ, đã ăn tối chưa? Cô ngạc
nhiên khi thấy bản thân vô thức nghĩ đến
Lâm Tuấn. Điều đó khiến cô rùng mình,
toàn thân run lên, đưa tay mở hộp mì ra
chuẩn bị đưa lên miệng liền nghe tiếng mở cửa.
Lâm Tuân vê?
Không sai chút nào, Lâm Tuấn bước
vào nhìn thấy cô đang ăn mì liên chau
mày, tỏ vẻ không hài lòng. Gia Linh cảm
nhận được sát khí, liền đẩy bát mì về phía
Sau mình, cười trừ.
“À, thực ra vì…”
Chẳng để cô nói hết, Lâm Tuấn giật
từ tay cô bát mì rồi vứt thẳng vào thùng
rác.
Cô hoảng hồn bước đến bên cạnh
thùng rác, trong lòng không khỏi xót
thương cho công sức nãy giờ ngồi chờ mì
chín của mình. Ánh mắt tỏ vẻ ghét bỏ về
phía Lâm Tuấn, anh vẫn chẳng thèm để ý
sắc mặt của cô, độc miệng nói:
“Tài nghệ của cô là biết úp mì tôm à?”
Gia Linh bị sỉ nhục tài nghệ nấu ăn
của mình nhưng không cãi lại được liền
ấm ức bước vào phòng, đóng cửa thật
mạnh.
“Cái tên đó, anh ta thì biết gì chứ…” Cô
hậm hực ngồi trên giường, ấm ức ngôi
rủa thâm Lâm Tuấn. Bàn tay vô thức xoa
xuống bụng, cô còn chưa kịp ăn miếng
nào.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô xoay người
thấy Lâm Tuấn đang đứng dựa trước cửa:
“Thay đồ đi, tôi dẫn cô đi ăn”
Trong lòng chợt lóe lên một tia hạnh
phúc, nhưng nghĩ lại lúc nãy bị anh trêu
cô hất cằm, tỏ vẻ:
“Không cần!”
Chỉ vừa mới dứt lời, tiếng réo ở bụng
cô reo lên rất rõ. Cô xấu hổ ôm bụng, ánh
mắt khẽ liếc sang Lâm Tuấn, thấy anh
cười khẩy:
“Nhưng bụng cô thì cần đấy! Cho cô 5
phút chuẩn bị!”
Rầm!
Lâm Tuấn đóng cửa mạnh như lúc
nãy cô đóng. Gia Linh xấu hổ nhưng cơ
thể vẫn tự động dứng dậy thay đổ. Cô
đành nhủ lòng, dù sao sức khỏe vẫn trên
hết, cứ ăn trước đã.
Gia Linh bước ra khỏi phòng thấy Lâm
Tuấn đã đứng chờ sẵn.
“Đi thôi”
Đây là lần đầu tiên cô được xuống
gara xe nên có chút choáng ngợp trước
sự rộng rãi của nơi này. So với chiếc
lamborgini của Bảo Hân thì những chiếc
ở đây còn nổi trội hơn rất nhiều.
“Còn không vào xe đứng ngây ngốc
đó làm gì?”
Lâm Tuấn bấm còi, cô giật mình nhìn
sang liền há hốc miệng khi thấy chiếc xe
Porsche 550 spyder. Lâm Tuấn chẳng
màng hành động của Gia Linh, anh khởi
động động cơ rồi lái.
Chứng kiến toàn cảnh Lâm Tuấn lái
xe khiến Gia Linh không thâm cảm thán.
Người đàn ông này, ngoài việc có hơi độc
miệng một tí thì khi không nói gì trông rất
ổn đấy chứ? Ngũ quan hết sức hoài hòa,
đã vậy chân còn rất dài, lúc lái xe thường
rất tập trung càng làm tăng khí chất.
Tách!
“Cô làm gì vậy?”
Âm thanh máy ảnh từ điện thoại cô
khiến cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Hốt hoảng nhìn lại thì thấy mình đã chụp
anh lúc nào không hay. Lâm Tuấn chau
mày khẽ liếc sang cô, Gia Linh cười trừ:
“Lỡ tay không để ý nên bấm nhầm!”
Lời chữa cháy cũng không đủ để cô
bớt đỏ mặt. Nếu Lâm Tuấn mà biết
những gì cô nghĩ rôi hành động như vậy,
anh ta sẽ phỉ báng cô hết lời mất. Cô xoay
người nhìn ra phía cửa xe, hít một hơi thật
sâu, sảng khoái thốt lên:
“Oa, đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận
được không khí ngoài này đấy!”
Lâm Tuấn không thèm để ý, tập trung
lái xe. Cô bĩu môi, nói tiếp:
“Anh có biết bây giờ tôi có thể rút ra
được cảm nhận như thế nào về những
ngày ở trong nhà không?”
“Đó chính là thấu hiểu rõ cảm giác
của một chú chó khi được dẫn đi chơi.”
Đến lúc này không chịu nổi sự luyên
thuyên của cô, Lâm Tuấn ném ngay ánh
nhìn đầy khinh bỉ, tay đưa xuống mở
radio. Thấy anh không đáp lại, cô cũng
chẳng nói nữa, lẳng lặng nghe đài, miệng
lẩm bẩm lời bài hát.
Đi tầm 10 phút, xe dừng lại trước một
hội quán có tên là “Lagabond”. Đây là lần
đầu tiên cô được đến nơi này. Nó là một
hội quán tư nhân, bên ngoài nhìn rất cổ
kính nhưng sự thật bên trong được thiết
kế rất tinh xảo. Mang hơi hướm của thập
niên 80 cùng giai điệu âm hưởng du
dương. Ngay từ lúc vào cô đã bị hút hồn
bởi cái vẻ đẹp của nơi này.
Lâm Tuấn cùng cô vừa bước vào, chủ
quán bước đến niềm nở:
“Lâm Tổng, đã lâu không gặp. Vị này
là?” Ông ta liếc sang Gia Linh.
“À, chó con được tôi dẫn đi chơi đấy
mài”
Ông chủ quán gật gù sau đó cảm thấy
có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên thì
hai người đã đi mất. Lúc này Gia Linh mới
thâm rủa trong bụng, không ngờ chỉ bông
đùa với anh ta một câu liền bị chơi một vố
đau như vậy.
Mãi đến lúc phục vụ đưa thực đơn, cô
vẫn không khỏi liếc xéo Lâm Tuấn. Vẻ
mặt đắc ý của anh không khỏi làm cô
bực tức.