Chương 43 Rẻ mạt
Kể từ hôm để quên điện thoại ở nhà,
Gia Linh để ý trong cuộc gọi điện có tên
Bảo Hân nên gọi lại hỏi xem cô ấy gọi có
việc gì không. Bảo Hân nhấc máy lên liên
chủ động rủ Gia Linh đi ăn. Tình cờ hôm
nay Gia Linh có thể tan ca sớm, cũng đã
rất lâu rôi hai người chưa gặp nhau nên
cô đồng ý lập tức.
Bảo Hân hẹn cô ở tầng 3 trung tâm
thương mại, trong lúc chờ bạn mình, Gia
Linh đi dạo một vòng. Thấy phía bên kia
rất đông người qua lại, cô liền bước đến
xem. Thì ra, dạo này trong trung tâm
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
người ta còn diễn cả múa đương đại nữa.
Trông có vẻ náo nhiệt, Gia Linh đứng lại
xem, dù sao Bảo Hân còn lâu mới đến.
Trong lúc đang mải mê xem người ta
diễn bỗng từ đâu phía sau lưng xuất hiện
hai người đàn ông đứng bên cạnh Gia
Linh. Ban đầu, cô không để ý nhưng càng
về sau thấy hai người đó cứ lấn sát vào
người cô, cố tình đụng chạm. Gia Linh tỏ
vẻ khó chịu, cô nhích sang một bên để
né. Nhưng càng lùi thì bọn hắn càng lấn
tới, đến lúc không chịu được Gia Linh liền
lên tiếng:
“Này, hai anh gì ơi! Hai anh có thể
đừng va vào người tôi nữa được không?
Như thế rất thất lễ đấy!”
Hai tên kia nghe những lời cô nói như
gió thoảng mây bay. Không chỉ dừng lại ở
đó, một kẻ trong hai bước đến, nói lời đây
khiếm nhã:
“Cô em, có muốn đi chơi với tụi anh
không?”
Trông cũng chỉ tâm đôi mươi, ăn mặc
cũng rất đàng hoàng thế mà lại nói những
lời đây rẻ mạt. Cô bực bội tính xoay người
đi liền bị tên kia nắm lại. Hắn ta hung
hăng nói:
“Á à, trong khi chúng ta còn đang nói
chuyện dang dở, cô em đi đâu đấy?”
Cảm nhận được sự đau đớn ở cổ tay
hắn nắm lấy, Gia Linh nhăn mặt tính gọi
người cầu cứu. Nhưng vì ở đây đang vô
cùng náo nhiệt nên dòng người chen
chúc khá đông, tiếng hò hét át cả tiếng
kêu nhỏ bé của cô. Gia Linh càng cố đẩy
mình ra thì càng bị kéo lại chặt hơn. Sức
của người phụ nữ làm sao băng hai thanh
niên đôi mươi cơ chứ.
Những tưởng bản thân sẽ bị kéo đi thì
bỗng từ phía sau có vật gì bay đến, nhắm
thẳng đầu của tên đang nắm tay cô. Hắn
†a giật mình, đưa hai tay ôm đầu rồi chửi
đổng lên thật lớn:
“Là đứa nào, đứa nào bố láo dám
ném t…”
Bốp! Chưa kịp dứt lời, lại một lần nữa
có vật gì ném thẳng vào đầu hắn. Gia
Linh ngạc nhiên xoay người lại, liền thấy
Bảo Hân ở phía sau đang hất hàm nhìn
hai tên kia. Cô đang tiến gần lại cùng với
những bước đi chân trần đầy ngạo nghễ:
“Là tao đấy! Sao? Tên nhóc kia, sau
này chọn người để ức hiếp thì nên biết
lựa người trước nhé! Phì!” Bảo Hân cúi
đầu xuống dùng ta tát liên tiếp trên mặt
hắn ta, phía sau bảo vệ cũng bước đến.
Tên còn lại thấy vậy sợ hãi tính chạy trốn
liền bị cô câm túi phang mạnh vào đầu.
“Làm chuyện bỉ ổi còn tính bỏ trốn. Bà
đây cho cưng biết thế nào lễ độ này. Chết
này!”
Gia Linh nhìn Bảo Hân hung hăng xử
lý hai tên mà hớt hải chạy đến can ngăn.
Có trời mới biết, một khi bị chọc điên tiết
thì Bảo Hân sẽ chẳng ngại ngùng khi sử
dụng bạo lực đâu.
Sau một hồi, hai tên kia được dắt về
đồn, Bảo Hân mới nguôi ngoai ngồi gục
xuống. Đến lúc này cô mới cảm nhận
được cơ thể đã tốn rất nhiều sức:
“Ayya, không được rồi, mới vận động
chút nhưng toàn thân lại cảm thấy vô
cùng mệt mỏi. Linh à, tớ già thật rôi!” Bảo
Hân đưa tay phẩy phẩy tạo gió, vừa thở
hổn hển vừa than phiền.
Gia Linh mỉm cười, vặn nắp rồi đưa
chai nước cho Bảo Hân: “Ừ, chúng mình
già thật rồi!”
Bảo Hân đưa cả chai nuốt ừng ực,
cảm giác như được hồi sinh lại liền sảng
khoái cười lớn. Bỗng để ý chiếc túi xách
ban nãy vì đánh kẻ vô lại kia nên đã rách
một đường lớn, cô gào lên:
“Ôi không, bảo bối của chị. Tại sao
em có thể bị thương trầm trọng như thế
này cơ chứt” Bảo Hân xót xa, nhẹ nhàng
nâng túi lên đặt vào lòng, tỏ vẻ đau
thương.
Nhìn dáng vẻ đầy bi thương của Bảo
Hân, Gia Linh không khỏi lắc đầu, cô ngồi
xuống một bên an ủi:
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Để tớ
mua cho cậu một chiếc túi mới xinh hơn
nhé!”
Lời đề nghị của Gia Linh quá ư là
ngon lành, Bảo Hân nhanh chóng quên đi
vết thương lòng của túi xách cũ, nhanh
chân cùng cô đi vào cửa hàng chọn túi
mới.
Chỉ vừa đặt chân vào, tựa như cả thế
giới tươi đẹp đổ òa vào mắt Bảo Hân. Cô
vui sướng lượn một vòng nhìn những
chiếc túi xinh yêu trên kệ, không ngừng
thốt lên lời cảm thán với Gia Linh:
“Linh, cậu qua đây. Xem đi, cái này
không phải là quá xuất sắc đấy chứ!”
Cảm nhận được sự mềm mại trên tay,
Bảo Hân kéo Gia Linh lại gân để chiêm
ngưỡng. Bảo Hân luôn miệng ríu rít khen
hết túi này sang túi nọ. Bỗng từ đằng sau,
nhân viên phục vụ bước đến, cất giọng:
“Xin quý khách vui lòng xem không sờ
tay vào sản phẩm ạ.”
Gia Linh ngại ngùng gật đầu nhã ý xin
lỗi, cô kéo tay Bảo Hân xuống. Nhưng
Bảo Hân bĩu môi, cố ý nói lớn cho nhân
viên nghe thấy:
“Cậu không thấy những người khác
vẫn chạm vào túi đấy thôi!”
Lời nói với ý khá rõ ràng, cô phục vụ
lúc này cũng không chịu thua, miệng lẩm
bẩm:
“Rõ ràng thấp kém hơn người ta còn
bày đặt vào mua hàng hiệu.”
Giọng điệu khinh rẻ cũng cái nhìn xem
thường nhanh chóng đập ngay vào tai
Bảo Hân. Cô tức tối gọi lớn:
“Này cô kia, cô vừa nói gì với khách
hàng thế? Sao? Thấp kém? Ha ha.” Bảo
Hân cười lớn, mọi sự chú ý đổ dồn về
phía hai người. Gia Linh thấy vậy liền e dè
giật tay áo Bảo Hân nói nhỏ: “Chúng ta đi
quán khác cũng được vậy.”
“Không việc gì mình phải né cả, cậu
đứng yên đó cho tớ. Hôm nay tớ phải cho
con người không biết lễ độ như này sáng
mắt ra mới được.” Bảo Hân chau mày,
bình thường cô không hề để ý đến những
vụ này nhưng hôm nay cô phục vụ này
thực sự làm cô điên tiết thật mài
“Yêu cầu cô gọi quản lý ra đây, tôi cần
nói chuyện với quản lý của các người về
thái độ làm việc không chuyên nghiệp
của nhân viên như cô.”
Chẳng thèm để ý đến lời nói của Bảo
Hân, cô nhân viên kia khoanh tay trước
ngực, tỏ vẻ cao ngạo. Mặc dù những
đồng nghiệp của cô ta bước đến, rối rít
xin lỗi hai người:
“Tôi xin lỗi, thật thành xin lỗi. Cô ấy là
nhân viên mới nên còn khá bỡ ngỡ. Xin
hai người bớt nóng. Để đáp lại sự cố này
chúng tôi sẽ tặng voucher giảm giá cho ạ,
hai người thấy sao?”
Nhìn cô phục vụ khác tỏ vẻ chân
thành xin lỗi hộ cộng thêm việc Gia Linh
luôn hối thúc cô dừng lại. Bảo Hân đành
buông lòng, không đôi co. Nhưng chỉ vừa
mới gật đầu cho qua thì cô phục vụ gây
ra chuyện kia cười khinh, cất giọng đầy
điêu ngoa:
“Hừ, rõ ràng là muốn kiếm chác, càng
ngày càng lộ rõ sự hèn mọn.”
“Yahl” Đến đây thì Bảo Hân không
chịu nổi, bước đến hét lớn vào mặt cô
nhân viên trẻ đó: “Cô nghĩ cô là ai mà
dám giở cái thói khinh thường người khác
như vậy. Cô có tin tôi sẽ cho cô mất
miếng cơm này trong tích tắc không?”
Ả ta không những sợ hãi lại càng cười
lớn như đọc phải truyện cười vậy: “Cái gì
cơ? Ha ha, cô nghĩ cô đuổi được tôi sao?
Đường đường là cháu của giám đốc
trung tâm này, cô nghĩ tôi sợ sao?”
Thì ra là con ông cháu cha. Bảo Hân
nghĩ thầm, bảo sao có thể hống hách như
vậy. Được thôi, cho dù là cháu hay con
giám đốc thì cô cũng quyết dỡ tung cái
cửa hàng này lên mới hả dạ.
Đang tranh cãi, bỗng có tiếng người
phụ nữ vang lên đăng sau:
“Ái chà chà, đây chẳng phải là Bảo
Hân hay sao?”
Hai cô gái ngồi bên kia nãy giờ mới
bước sang, nhìn Bảo Hân một cái, lên
tiếng với vẻ không tốt đẹp cho lắm.
Mặc dù có đứng từ xa đi chăng nữa,
Gia Linh và Bảo Hân đều có thể dễ dàng
nhìn ra được hai người đó là ai.
Là Mai Trang và Nhã Thi.
Nhã Thi khoác tay Mai Trang đi vào,
mắt cô đảo qua đảo lại trước sự náo
nhiệt này. Sau đó không khỏi than phiên
với Mai Trang:
“Haizz, cậu nhìn xem. Tớ đã bảo
không nên vào cửa hàng này rồi.”
Cô phục vụ kia thấy Mai Trang liên
thay đổi thái độ, đon đả bước đến niềm
nở nói:
“Chị Trang, mời chị vào! Cả chị Thi
nữa, hôm nay có nhiều mẫu túi mới lắm!”
Nhã Thi đắc ý ném cái nhìn cho Bảo
Hân và Gia Linh. Không thể đứng nhìn
được cảnh này, Bảo Hân tính xông lên
cào nát mặt cô ta mới bớt giận thì bị Gia
Linh cản lại, cô lắc đầu vì không muốn
gây lớn chuyện nữa.
Nhã Thi ngoắc tay gọi nhân viên, chọn
thêm một dãy túi xách của nhiêu hãng
khác, nói với vẻ rất hào phóng: “Hôm nay
Mai Trang đang có nhã ý mua sắm, cứ
đem hết những món đắt tiên ra đây.”
Mọi người đứng đó đều há hốc mồm
vì giá tiền cũng những chiếc túi trải dài
trên kệ.
À phục vụ kia cười nịnh nói: “Hôm nay
nếu không có chị Trang đây, chắc em
phải khóc thét lên vì không bán được túi
nào quá.’
Mai Trang dịu dàng đáp lại: “Có sao
đâu, chị em với nhau mà, những chiếc túi
này có là gì.”
Bảo Hân thấy cô ta ra vẻ nữ thần cao
cả liền khó chịu, muốn chơi với Bảo Hân
mình đây sao? Cô cũng chẳng thua kém
gì, cố ý quay sang nói với Gia Linh: “Linh
này, cậu thấy chiếc túi Hermes tớ vừa xài
đập đầu tên vô lại kia thế nào, nhìn có ổn
không?”
Gia Linh bất giác nhìn cô, sau đó gật đầu.
Bảo Hân hỏi câu này khiến mọi ánh
nhìn đổ dồn về phía cô, ai mà chả biết
đến thương hiệu nổi tiếng kia chứ.
“Gia Linh đấy à, đã lâu không gặp.”
Nhã Thi đến gần, chào hỏi.
“Ừ, là tớ. Chào!” Gia Linh gật đầu.
Cảm thấy có hơi khó chịu muốn trốn
tránh nên kéo Bảo Hân xoay người đi. Ai
dè, chỉ vừa bước một bước, Nhã Thi lại
hỏi tiếp:
“Nghe bảo dạo này cậu đang ở cùng Lâm Tổng.