Chương 44: Lâm Tuấn xuất hiện
Vì câu nói Nhã Thi, Gia Linh cảm thấy
khó xử, gương mặt cô gượng gạo quay
người lại nhìn. Xem bộ mặt đắc ý của cô
ta, quả nhiên chẳng hề có ý tốt chút nào.
Gia Linh thâm nghĩ, trước hết cứ bảo vệ
bản thân tránh phiền phức, trong tình
huống này, cô không muốn phải tự gieo
cho mình nhiều rắc rối nữa, thế là ngẫm
nghĩ một lúc rồi lịch sự đáp: “Tớ chỉ là
phận làm thêm ở công ty con của anh ấy
thôi!”
Rõ ràng trong lời nói này của cô hoàn
toàn đúng. Nhưng Nhã Thi không cam
chịu, cô tiếp tục gân cổ lên hỏi: “Nhưng
sao tớ lại nghe người ta đồn về chuyện
tình ái của hai người nhỉ?”
Trong lòng Gia Linh không khỏi cười
khổ, nhưng bề ngoài vẫn cố bình tĩnh, vừa
định nói thì ả phục vụ thô lỗ kia cười giễu
một tiếng, nói thẳng không hề kiêng nể:
“Chị không biết sao chị Thi? Dạo này xu
hướng chính là làm tình nhân đội lốt nhân
viên cho sếp lớn đấy!”
Mọi người đứng xem đều sửng sốt
trước lời nói thẳng thắn như vậy. Gia Linh
nghe xong, nổi giận, ánh mắt không còn
ôn hòa như trước, bước ra phía trước dạy
bảo thẳng: “Tôi nói nghe này em gái. Em
cũng chỉ đáng tuổi tâm em gái chị thôi
nhưng sao một đứa trẻ còn tanh mùi sữa
như em mà trong đầu lại toàn chứa
những điều dơ bẩn đến nỗi bốc mùi như vậy?”
Không còn dáng vẻ dịu dàng, e ấp sau
lưng Bảo Hân nữa. Gương mặt cô nghiêm
nghị, sắc mặt trầm xuống, toát lên khí
chất đầy cao ngạo đối diện thẳng. Đừng
nói đến ả kia, ngay cả Bảo Hân đứng bên
cũng bị cái khí chất ngút ngàn ấy đè ép
đến bức người.
Ả phục vụ non trẻ kia bị cô nhìn đến
rét run trong người, hoảng lên, giật mình
né tránh ánh mắt cô.
Càng nhìn càng không thấy vừa mắt ở
điểm nào, cô xoay lưng không đôi co. Lúc
này, giám đốc cùng quản lý bước đến,
cung kính chào hỏi:
“Cô Linh, cô Hân, thật thất lỗi khi xảy
ra sự thiếu xót này!”
Gia Linh gật đầu, ả kia thấy giám đốc
đến liền nũng nịu chạy sang: “Chú, chú ơi
cứu con! Hai người này ức hiếp Chi rất nhiêu.
Thì ra cô ta tên là Chi, còn là cháu của
người giám đốc này. Bảo Hân cười nhạt,
ngẩng cao đầu cảnh cáo: “Này, giám đốc
Triệu, tôi không biết trung tâm này của
ông phát đạt đến mức nào. Nhưng riêng
việc đứa cháu gái “yêu quý” của ông
khiến tôi cảm thấy mất điểm hoàn toàn ở
đây đấy!”
Nghe đến đây, giám đốc Triệu giật
mình cúi đầu xin lỗi rối rít, còn không
quên kéo cả đứa cháu gái tên Chi đó xin
lỗi. Bảo Hân chiêm ngưỡng được màn
này, liên hả dạ.
“Rõ ràng không chỉ quyến rũ cấp trên
của mình mà còn mon men sang cả
người khác.” Ở bên cạnh, Nhã Thi thấy
không cam lòng, bĩu môi lẩm bẩm.
Gia Linh nghe thoáng như vậy, hai bàn
tay cuộn tròn. Cô tuy trước giờ chưa bao
giờ muốn liên quan đến chuyện rắc rối
nào nhưng không thể chịu đựng được vẻ
mặt khó ưa của cô ta, trong lòng cảm
thấy uất ức rất nhiều.
“Tôi có gì thì người đời đều biết. Còn
hơn loại người trong đầu chỉ toàn những ý
nghĩ đen tối. Đã vậy chỉ biết ăn bám bạn
mình.”
Ăn bám ở đây muốn ám chỉ Nhã Thi
ăn bám Mai Trang. Sự kiêu căng phách
lối của Nhã Thi dường như bị Gia Linh đè
bẹp, trong lòng tức tối đầy phẫn uất đưa
mắt sang Mai Trang cầu cứu.
Mọi người đều hiểu ra vấn đề liên ồ
lên tiếng lớn khiến Nhã Thi đỏ cả mặt,
Bảo Hân không khỏi khoái chí gấp bội.
Quả nhiên, Gia Linh không làm cô thất
vọng mà.
Gia Linh sớm muộn đã không muốn
nán lại nơi này, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu
căng của Nhã Thi liền muốn cho cô ta bài
học rôi mới cam lòng rời khỏi. Ngoài trời
đã nhuốm màu đen lúc nào không hay,
những người tò mò xem cũng thưa dần.
“Thế cô nghĩ cô hơn tôi chắc? Đừng
có cố tỏ vẻ mình cao sang ở đây. Cùng
lắm cũng chỉ là kẻ làm ấm giường cho
anh ta mà thôi!”
Có trời mới biết, cô ghét hai chữ “ấm
giường” như thế nào. Gia Linh tỏ vẻ chán
ghét, xoay người muốn bỏ đi thì bị Mai
Thi níu lại, vẫn không chịu buông:
“Sao? Tôi nói đúng quá nên không
dám cãi lại liền bỏ đi?”
“Này, đến mức này thì cô nói quá
đáng rồi đó.” Bảo Hân giữ lấy tay Nhã Thị,
trừng mắt cảnh cáo.
Gia Linh tuy có phần không vui nhưng
vì nể mặt giám đốc Triệu cùng quản lý, cô
không chấp mọn những việc này. Nhưng
Nhã Thi vẫn đứng chặn trước mặt hai
người không đi.
“Cô Thi, nếu cô còn như vậy nữa thì
tôi đành phải gọi bảo vệ lên giải quyết!”
Mai Trang lúc này nghe đến đây trong
lòng không khỏi thấy phiền. Cô kéo Nhã
Thi rời khỏi. Nhưng chỉ vừa xoay người
liền chạm phải người đàn cao ráo, khí
chất bức người ở phía sau.
Là Lâm Tuấn! Gia Linh ở trước
ngoảnh lại, miệng vô tình cong lên.
Trong ánh đèn trung tâm đầy xa hoa,
dòng người dẫu có tấp nập vội vã bước đi
như nào cũng chỉ là những bóng hình lướt
qua thật nhanh. Nhưng chỉ riêng người
đàn ông đó, cho dù có bước chậm hay
nhanh thì vẫn để tạo cảm giác phong trân
đầy cuốn hút. Lâm Tuấn chỉ vừa bước
đến, xung quanh hóa thành cảnh nền, mọi
thứ như nhường lại điểm nhấn cho Lâm
Tuấn, để anh an nhiên, tự tại sải từng
bước.
Chậm rãi, anh bước vào cửa hàng,
những đường nét anh tuấn ngày càng sắc
sảo khi được đèn chiếu vào. Vốn những
đường nét của Lâm Tuấn thường ngày đã
đẹp, nay lại đột ngột xuất hiện dưới ánh
đèn lại càng hoàn hảo hơn bội phần,
khiến tất cả dường như chững lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nhã Thi nhìn
thấy Lâm Tuấn ngoài đời, cô ta há hốc
mồm, hoàn toàn bị anh quyến rũ đến đờ
đẫn cả người. Nhìn bộ dạng không ngậm
miệng lại được của cô ta, Gia Linh không
khỏi ném cho cái nhìn đầy chán ghét, kéo
tay Bảo Hân ra hiệu đi về. Cô từ tốn chào
giám đốc Triệu cùng cô quản lý, nhanh
chóng rời khỏi.
Bảo Hân thấy Lâm Tuấn đến liền
muốn để anh ra mặt, không thể cứ thế mà
đi được. Liên nhắc khéo với Gia Linh:
“Chả lẽ chúng ta cứ để bị làm nhục
như vậy rồi ngó lơ ư?”
Gia Linh lắc đầu, rõ ràng cô không
muốn dính dáng gì đến hạng người rẻ tiền
kia nữa.
“Đi thôi.”
Lâm Tuấn được biết rằng hôm nay cô
sẽ vê muộn vì đi ăn tối với Bảo Hân.
Thuận đường anh cũng có đối tác ngay
gần đây, tiện muốn qua gặp cô một chút.
Nhưng đến nơi lại nghe thấy ôn ào náo
nhiệt nơi này. Nhìn bộ dang ủy khuất
nhưng không muốn nói của cô ắt hẳn đều
do những người ở đây gây ra, anh cũng
chẳng nể mặt ai, không thèm chào hỏi gì.
Ngoan ngoãn nắm lấy tay cô đi ra quán.
Những người còn lại sững sờ nhìn
theo hai người đang dần ngày một đi xa,
Nhã Thi không chịu thua, bứt rứt, đột
nhiên chạy đến hét lên: “Gia Linh, cô nghĩ
rằng cô chỉ cần dựa vào anh ta mà có thể
một bước nhảy lên phượng hoàng sao?
Đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
Gia Linh khựng lại, cô sững sờ nhìn về
hướng Nhã Thi với ánh mắt đầy sự xem
thường. Vẻ mặt hơn thua nhăn nhó của
cô ta cho dù có đi xa bấy nhiêu cũng dễ
dàng thấy rõ, đôi mắt hằn lên những tia
máu hung ác, dữ dăn.
“Lâm Tổng, tôi nói cho anh biết! Anh
đừng vì nhan sắc giả tạo kia rồi bị mê
hoặc. Cô ta là hạng người một chân đạp
hai thuyền. Ban này còn chẳng nể nang
chèo luôn cả giám đốc Triệu, chính mắt
tôi thấy rõ ràng. Xin anh hãy nghĩ kỹ!”
Thật không ngờ, những lời bịa đặt như
vậy cô ta vẫn có thể nói mượt và trôi chảy
như thế. Gia Linh có chút thán phục,
không ngờ trên cuộc đời này, đây là lần
đầu tiên cô chứng kiến sự thấp kém của
một loại người như vậy. Cô không hề cảm
thấy tổn thương trước lời đó một chút
nào, chỉ đơn giản thấy nó chỉ bốc mùi
tanh tưởi đến phát nôn, vừa định mở
miệng thì Lâm Tuấn đẩy cô ra đằng sau
lưng.
Gia Linh ngạc nhiên trước hành động
của Lâm Tuấn, ngẩng đầu lên liền thấy
ánh mắt của anh sắc lạnh bất ngờ, nó
toát lên một vẻ rét lạnh khiến người đối
diện bất giác thấy run rẩy.
“Cho dù cô ấy có một chân đạp hai
thuyền thì cả hai thuyền đó đều là do tôi
mua cho cô ấy đạp.”
Để lại một câu nói đầy ngạo mạn và
độc đáo, anh một tay kéo thẳng cô đi về
phía trước, không hề ngoảnh lại một khắc
nào. Gia Linh sau khi nghe xong không
khỏi mỉm cười, cô có thể hình dung được
vẻ mặt xám xị đầy khó coi của Nhã Thi
đằng sau cô. Trong lòng bỗng dâng lên
một cảm giác vô cùng thoải mái và nhẹ
lòng.
Thật đúng như cô nghĩ, chẳng ai có
thể độc miệng hơn Lâm Tuấn cả. Cho dù
Nhã Thi có cao tay đến bao nhiêu thì
cũng chỉ cần anh búng ta một phát liền
cứng họng mà thôi. Lần này, e rằng cô ta
sẽ càng ôm cục tức này nhấn vào bụng
mãi thôi.
Tạm biệt Bảo Hân xong, cô ngồi vào
trong xe, miệng vẫn không ngừng tủm
tỉm. Hôm nay quả thật rất đã mắt sướng
tai mà. Gia Linh hớn hở một hồi rồi bỗng
hỏi Lâm Tuấn: “Này, anh cao tay thật đấy!”
Lâm Tuấn không đáp lại, anh vẫn lắng
lặng lái xe. Gia Linh thấy thế, bĩu môi
không nói gì thêm. Nhưng sau đó lại
không can tâm, cô tiếp tục mở lời:
“Nhưng tại sao anh lại nói rằng nếu
tôi một chân đạp hai thuyền thì đó đều là
do anh mua?” Thật sự, đến bây giờ cô
vẫn không hiểu lắm.
Đến vạch dừng đèn đỏ, anh dừng xe
lại, quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng giải
thích: “Hmm, cho dù em có đạp bao chiếc
thuyền đi nữa, suy cho cùng tôi nguyện vì
em đập vỡ hết tất cả. Nhưng vì đập hết đi
thì em sẽ cảm thấy dưới bàn chân rất
trống rỗng thế nên tôi lại vì em một lần
nữa vung tiền mua thuyền mới cho em
đạp.”
Ặc, cái tư duy này, không phải là Lâm
Tuấn thích tự ngược mình đấy chứ! Thật
là khiến cô không khỏi nổi da gà, ớn lạnh
cả sống lưng. Gia Linh bất giác đưa tay tỏ
vẻ buồn nôn, khiến anh không khỏi buồn
cười, cả hai đều vui vẻ nói chuyện một
cách tung hứng trên đường về.