Chương 34: Lời xin lỗi
Lâm Tuấn tất bật chuẩn bị những
món Gia Linh thích do đích thân anh nấu.
Sau khi nghe lời Quốc Anh, anh quyết
định sẽ đợi cô về để làm lành.
Nhưng có lẽ, sự đợi chờ sẽ kéo dài
mất thôi! Lâm Tuấn nhìn vào kim đồng hồ
đã chỉ quá giờ ăn tối mà cô vẫn chưa trở
về. Đang mải mê bỗng tiếng mở cửa vang
lên, Lâm Tuấn háo hức, gọi lớn:
“Linh, em về rồi!”
Gia Linh chẳng thèm ngó ngàng gì
đến anh, đưa mắt liếc nhẹ đồ ăn trên bàn,
miệng hỏi:
“Anh nấu?”
“Phải!” Trả lời ngay lập tức, Lâm Tuấn
còn không quên đưa tay ra đẩy ghế, nhã ý
muốn cô ngồi xuống.
Gia Linh ngồi xuống, chậm rãi thử
từng món ăn anh nấu, gương mặt không
cảm xúc cứ vậy đánh chén sạch những
đồ trên bàn.
Lâm Tuấn không vội mở lời, ngược lại
chỉ im lặng nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Hôm
nay em đi đâu vậy?”
“Đến chỗ Bảo Hân. Tâm sự về việc
bản thân bị biến thành con rối không hơn
không kém” Gia Linh đặt bát xuống, găn
từng chữ.
“Ở công ty nhiều người bàn tán lắm
hả?”
“Anh thử đứng vào vị trí của một con
rối như tôi xem”
Lâm Tuấn mở miệng định trả lời, cô
đột nhiên liếc sang anh: “Sao? Đừng có tỏ
vẻ mặt xót xa đó, là chính anh đưa tôi vào
tình cảnh này mài”
Anh đưa tay trước ngực, vẻ mặt tội
lỗi: “Tôi đâu có ý đó, chỉ là cảm thấy em
chịu nhiều ủy khuất nên mới buột miệng
hỏi. Nhưng mà tôi thật thắc mắc…” Lâm
Tuấn đưa tay chống cằm: “Bình thường
em đều cãi lại tôi không ngớt. Cớ gì khi bị
oan ức lại không đi điểm mặt chỉ tên tính
sổ, sao lại đổ hết mọi chuyện lên tôi cơ
chứ?”
Rầm!
Gia Linh tức giận đặt đôi đũa xuống,
giận dữ nhìn quát thẳng vào mặt Lâm
Tuấn: “Lâm Tuấn, tôi không ngờ anh còn
có thể nói ra những câu đó đấy! Vậy tôi
còn có thể làm sao? Chạy đến hét lên
rằng tôi là tình nhân của anh, được anh
bao dưỡng à? Hay là cảnh cáo các người
kia liệu cách cư xử nếu không tôi sẽ báo
cáo cho anh để đưa tất cả nghỉ việc hết?”
Giọng nói của Gia Linh run rẩy đến
mức Lâm Tuấn không kìm chế nổi vuốt
nhẹ lên đầu cô: “Tôi xin lỗi, tôi lỡ lời!”
Gia Linh cắn môi, người đàn ông đúng
là làm cô tức chết. Hôm nay đến nhà Bảo
Hân, cô đã bị cô ấy giáo huấn về việc bản
thân quá yếu đuối. Giờ về nhà, Lâm Tuấn
lại lặp lại điều đó. Những tưởng khi thấy
anh chuẩn bị khổ sở từng món như vậy,
cô đã mủi lòng như thế nào. Ấy vậy mà
Lâm Tuấn lại thẳng thừng dội cho cô gáo
nước lạnh.
Trước giờ cứ nghĩ chỉ cần cố gắng là
thích nghi được, cô đã tự nhủ nhất định
phải làm việc không ngừng nghỉ để mọi
người không thể xem thường cô. Nhưng
chỉ vì Lâm Tuấn, mọi thứ cô làm để khẳng
định bản thân đều tan thành mây khói.
Gia Linh thở dài, buồn bã không muốn
đôi co với anh: “Nếu chuyện này xảy ra
với anh, anh có bận tâm không?”
Thấy cô chủ động bắt chuyện với
mình, Lâm Tuấn cười cười: “Tôi sao? Từ
lâu tôi nhận ra bận tâm cũng vô dụng
thôi. Đối với những người không bước
chân vào cuộc sống của em, em để ý đến
những thứ vụn vặt kia làm gì?”
Chứng kiến bộ đang nghiêm túc của
Lâm Tuấn, Gia Linh không khỏi tò mò:
“Không lẽ anh cũng từng bị người đời
soi mói?”
“Tất nhiên!” Lâm Tuấn rót thêm cốc
nước cho Gia Linh, đồng thời rót cho
mình rồi cầm lên uống một ngụm.
“Thật sao?” Gia Linh không tin, cô
không nghĩ rằng một người đầy quyền lực
như anh lại có thể bị như vậy.
“Em cho rằng chỉ mình em như vậy
sao? Tôi cũng từ tay trắng mà đi lên, đâu
phải dễ dàng có được ngày hôm nay.”
Lâm Tuấn lại uống một ngụm nước.
“Ý anh là, ngày xưa anh cũng từng là
con rối của người khác? Làm tình nhân
cho lão bà?”
“Khu!” Lâm Tuấn ho sặc sụa. Gia Linh
cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn, cô chống
tay trên mặt bàn, giơ một tay vỗ lưng Lâm
Tuấn, tỏ vẻ thương xót: “Tôi có thể tin anh
bị người đời soi mói nhưng không ngờ
anh cũng từng làm tình nhân rồi đấy. Quả
là bước ngoặt không ngờ tới!”
Lần này, cô thực sự khiến anh tức đến
nghẹn họng rồi.
Lâm Tuấn dứt cơn ho, quay đầu nhìn
Gia Linh. Thấy cô cười, khóe mắt hơi
cong cong, anh cảm thấy da mặt có hơi
nóng, anh vội vàng ho khan vài tiếng rồi
nghiêm túc.
“Nói tóm lại, em đừng quá bận tâm
người đời nói những gì. Chỉ cần làm tốt
việc của mình là được!”
Trâm ngâm trước lời của anh, cô gật
đầu cảm thấy có lý. Nhưng chợt nhận ra,
cô vẫn đang trong thời kì giận dỗi, không
nên để bản thân bị thất thế được. Nhanh
chóng ăn xong, bỏ lại Lâm Tuấn đứng
ngây ngốc ở đó.
“Râm!”
Cô đóng sập cửa, mãi một lúc sau
Lâm Tuấn mới hoảng hồn trở lại. Anh giật
mình nhớ ra mình mải nói chuyện quên
chưa mở lời xin lỗi. Trong lòng không khỏi
bứt rứt, anh nhủ thâm:
“Thôi đành để ngày mai vậy!”
Sáng hôm sau, Lâm Tuấn cố tình dậy
thật sớm đứng trước cửa đón cô đi làm.
Nhưng chưa kịp mở lời, cô thẳng thừng từ chối:
“Tôi muốn đi xe buýt”
Hành động đóng cửa đây dứt khoát
của cô thật sự dọa anh mất rồi! Lâm Tuấn
ơi là Lâm Tuấn, khí thế của mày nay còn
đâu!
Gia Linh đến công ty, hôm nay cô đã
quyết định sẽ nghỉ việc tại đây. Không thể
để bản thân mãi bị nhìn với ánh mắt chế
giêu đó, cô thẳng vai tiến vào phòng giám
đốc. Nhưng thật lạ, hôm nay chẳng có ai
thì thâm sau cô nữa. Ngạc nhiên hơn, chỉ
vừa bước vào phòng thì trên bàn cô đã
chất chồng công việc như núi.
“Linh à, cậu còn đứng đó làm gì! Còn
không nhanh vào giúp tớ một tay. Hôm
nay chúng ta có nhiều việc lắm đấy!”
Cô há hốc miệng, vội vàng nhảy vào
cuồng xoáy của công việc. Cứ vậy, cô bận
đến mức tối tăm mặt mũi chẳng còn thời
giờ để ăn uống. Chẳng giống sự an nhàn
của cô như ngày đầu đi làm, Gia Linh có
chút choáng váng không hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
Đến khi giám đốc Long mở cửa vào,
gọi cô đến phòng mình, cô mới tạm dừng
việc lại.
“Giám đốc Long, anh gọi… Lâm
Tuấn?” Gia Linh ngạc nhiên về phía người
ngồi trên ghế chính là Lâm Tuấn. Bên
cạnh là Quốc Anh, hai người cớ sao lại
ngồi ở đây?
“Chào cô Linh, đã lâu không gặp!”
Quốc Anh lịch sử mở lời.
Gia Linh cười trừ ngồi xuống, không
khí trong phòng vô cùng gượng gạo. Cô
lườm Lâm Tuấn, trong lòng không khỏi
rủa thâm. Rõ ràng anh biết cô đang rất
chật vật với đống lộn xộn này nhưng vẫn
cố tình đến đổ thêm dầu vào lửa?
“Anh đến đây làm gì?”
“Thăm em.”
Lâm Tuấn trả lời thẳng thừng không
vấp lời làm Quốc Anh đang uống nước
suýt bị sặc. Để ý đến động thái của Quốc
Anh, cô ngại ngùng, đằng hắng giọng:
“Đây là chỗ tôi làm việc. Xin anh giữ
thể diện. Anh không cần nhưng tôi cần!”
“Đây cũng là công ty của tôi, cớ gì em
lại bắt ép tôi?” Lâm Tuấn cao ngạo nhún
vai. Khóe mắt lộ rõ điểm cười.
Hai bàn tay Gia Linh cuộn chặt, cô
thực sự muốn cắn chết tên vô lại trước
mắt mình. Nhưng vì có Quốc Anh bên
cạnh, cô nhãn nhịn, hít một hơi thật sâu:
“Nếu không còn việc gì tôi xin phép
lui. Hôm nay công ty còn rất nhiều việc!”
“Em trông có vẻ rất bận rộn với công
việc của mình nhỉ?”
“Phải!” Cô gật đầu dứt khoát.
“Thế thì đâu cần phải gửi đơn xin việc
nữa nhỉ?”
Gia Linh hốt hoảng, cô lộ rõ sự ngạc
nhiên trước mắt. Đơn xin thôi việc cô viết
còn chưa đưa cho ai, cớ sao anh lại biết?
“Bởi vì em là tình nhân mà tôi nắm rõ
trong lòng bàn tay”
Như đáp trả câu hỏi trong lòng cô,
Lâm Tuấn mỉm cười để ánh mắt mình đối
diện với cô. Anh biết rõ tính cô không thể
nào chịu được ánh nhìn đầy khinh bỉ của
người ta, ắt hẳn sẽ quyết định thôi việc
nhanh thôi!
“Tôi…” Cô ấp úng muốn trả lời nhưng
lại bị anh cướp quyền nói:
“Em không cần bận tâm, tôi sẽ không
can thiệp vào công việc của em. Hãy làm
những gì hợp với năng lực của em. Nói
đến đây, Lâm Tuấn đứng dậy đưa cho cô
tấm bưu thiếp: “Trước giờ tôi đã vô tình
làm tổn thương đến em, liệu em có thể
dành thời gian đến nơi này vào tối nay để
tôi có thể nói lời xin lỗi?”
“Khu… Khụt”
Vì không chịu nổi sự sến sẩm này,
Quốc Anh suýt nữa thì chết vì sặc. Đến
khi nhận thấy có ánh mắt lườm mình, anh
mới đưa tay bụm miệng lại: “Tôi xin lỗi!”
Gia Linh xấu hổ, nhìn địa chỉ trên tay
anh là quán ăn hôm bữa cô từng được
anh đưa đi. Trong lòng dâng lên cảm xúc
khó tả. Lâm Tuấn người đàn này quả thật
khôn ngoan. Anh cố tình đưa Quốc Anh
đến đây để làm con tốt trong việc này!
Chắc chắn anh nghĩ rằng, cô sẽ không thể
không nhận lời để giữ thể diện cho mình.
Gia Linh rùng mình, thật quá ranh mãnh!
“Được rồi!”
Nhanh như cắt cô cầm lấy bưu thiếp
trên tay rồi vụt mất sau cánh cửa. Để lại
Lâm Tuấn trong phòng cùng tiếng vỗ tay
phát ra từ Quốc Anh. Anh cảm thán, vỗ
vai Lâm Tuấn:
“Người anh em, trình tán gái của cậu
phải gọi ở cái tâm thượng thừa nhỉ?”
Đáp lại ánh mắt khinh bỉ nhìn Quốc
Anh, Lâm Tuấn ngồi xuống, chậm rãi dặn
dò:
“Tạm thời cậu sẽ được chuyển sang
trụ sở này làm việc. Đừng cố làm mọi thứ
quá lộ liễu, chỉ đơn giản hãy bảo vệ cô ấy
trước những điều không tốt.”
“Hả? Tôi?” Quốc Anh hốt hoảng,
miệng méo xệch tỏ ý không hài lòng.
“Tôi sẽ tăng lương cho cậu!”
“Nhiệm vụ đã rõ!” Quốc Anh vui vẻ
nhận lời, hí hửng quay lưng đi làm việc.