Chương 55: Chuyện cuối năm
Thấm thoắt cũng đã hơn hai tháng
trôi qua, thời tiết bắt đầu chuyển dành
lạnh vào cuối năm. Vì ai ai cũng mong có
một cái Tết trọn vẹn nên tranh thủ hoàn
thành hết chuyện của năm cũ. Tất nhiên,
công việc của Gia Linh cũng không ngoại
lệ, cô được phân cho đống công việc cần
phải xử lý gấp trước khi nghỉ tết.
Cứ như vậy, tăng ca lại càng tăng ca.
Đến nổi hộp cơm mua từ khi trưa đến giờ
vẫn để xó, chưa hề động đũa đến.
Đã 8h tối nhưng mãi không thấy Gia
Linh về, Lâm Tuấn sốt ruột gọi cho cô thì
chỉ nhận lại một câu nói ngắn rồi nhanh
chóng cúp máy:
“Anh cứ ăn trước đi! Công ty nay lại
làm thêm việc nữa rồi.”
Lại tăng cao, Lâm Tuấn ngán ngẩm
trước những lời lặp đi lặp lại mỗi ngày
của cô khi anh gọi đến. Anh liền tức tối
gọi Quốc Anh thì lại bị cậu ta càm ràm
bảo rằng cuối năm ai chả bận rộn, còn
kêu ca rằng do chính đãi ngộ chính sách
chưa tốt nên nhân viên mới phải tăng ca
như vậy.
Lâm Tuấn nghe xong cảm thấy chột
dạ, nhìn đồng hồ điểm từng dây gần 9h,
anh sốt ruột, khoác áo vào rồi chạy ra
ngoài.
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen3.one
để đọc truyện nhé
Cùng thời gian đó, trên đường, giữa
dòng người tấp nập đi lại thì một mình
Gia Linh đứng cầm tờ rơi đi từng bước
phát. Vì không khí lạnh càng rét hơn vê
đêm, hai bàn tay cầm xấp tờ rơi vẫn còn
dày lòng không khỏi thở dài. Đến bao giờ
mới có thể phát hết đống này cơ chứ?
Thực ra, việc này không phải phân
cho cô mà là của một người trong phòng.
Nhưng vì cô ấy có việc bận với bạn, thế
nên nài nỉ cô phát giùm. Biết sao được, lỡ
nhận lời rôi phải làm cho trót chứ sao giời
Kể từ sau khi Gia Linh từ AI trở về sau
chuyến khảo sát, trong công ty không
ngừng lan truyền những lời đổn thổi về
cô. Nguyên nhân có lẽ vì cô Ái kia đã đi
đàm tếu không hay rằng cô lợi dụng cửa
sau để một tiến công. Quốc Anh thấy cô
đem lợi nhuận về cho công liền mừng rõ,
công khai khen ngợi cô trước mọi người.
Điều này càng khiến ả ta vô cùng căm
phấn, không hài lòng. Cô ta bóng gió xa
gần rằng Gia Linh dựa vào thủ đoạn bất
chính để kiếm chác trong vụ này.
Một vài nhân viên cũng dựa theo
chiều gió mà đon đả tỏ ý cô là miệng bồ
dao găm. Nếu không dùng thủ đoạn thì
làm sao có thể vượt mặt được cái nhân
viên kì cựu khác để một mình làm được
dự án này.
Đối với chuyện này, Gia Linh đã quá
quen vì ngày xưa từng gặp phải. Lúc
đang trong phòng vệ sinh vô tình nghe
thấy người khác bàn tán về mình, cô
không còn khóc lóc như xưa nữa. Đã vậy
còn đi thẳng ra nói chuyện: “Cảm ơn mọi
người có nhả ý khen tôi có sắc để quyến
rũ người khác. Đây thật sự là một lời khen
đối với tôi!”
Sau đó, công ty cũng dần dần thưa
thớt đi những lời đồn lung tung. Hóa ra,
người trong công ty thấy cô bình tĩnh,
không trốn tránh vấn đề nên nghĩ rằng có
lẽ cô không làm điều gì nên mới tự nhiên
như vậy. Gia Linh nghe Tố Quyên kể lại
không khỏi cảm thấy con người thật kì lạ.
Khi cố giải thích thì người ta sẽ càng hiểu
lầm còn khi cố tình buông xuôi thì lại gật
gù tán thành sự thật.
Mọi người trong công ty giờ đây cho
rằng Gia Linh là người có năng lực phi
thường, người nào người nấy đều tỏ ý
muốn gia hợp tác với cô, việc này khiến
Gia Linh cảm thấy bị gánh nặng. Cô
không muốn tiếp xúc quá nhiều người,
hiện tại đối với cô thì nhóm của mình đã
quá ổn rồi.
“Gia Linh”
Đang chà xát hai bàn tay vào nhau
tạo hơi ấm thì phía sau Lâm Tuấn bước
đến! Chậc, rõ ràng trên gương mặt anh ta
đều thể hiện rõ thái độ không vừa ý chút
nào với bộ dạng của cô.
“Được rồi! Anh có mắng tôi như thế
nào thì cứ để về nhà đã. Hôm nay tôi phải
phát xong rồi tính sau.” Cô chắp hai tay
cầu xin, dù sao đây là việc người ta nhờ,
cô không thể làm hời hợt được.
Thầm nhủ thế nào anh cũng sẽ quát
thật lớn cho mà xem, nào ngờ Lâm Tuấn
chẳng nói gì chỉ từ từ lôi chiếc khăn từ cổ
mình choàng vào người cô. Gia Linh ngạc
nhiên, cảm nhận được hơi ấm của anh
còn vươn lại trên chiếc khen:
“Anh… không mắng tôi nữa sao?”
“Mắng đầu em! Đưa đây!” Anh cốc
nhẹ lên đầu cô, ấn cô ngồi xuống chiếc
ghế đá còn bản thân nhanh chóng hòa
mình vào đám đông phát tờ rơi hộ cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ
dạng đó của Lâm Tuấn. Gia Linh không
khỏi bất ngờ, nhanh chóng đưa điện thoại
ra lưu lại khoảnh khắc hiếm có này.
Đang vui vẻ quay cận cảnh Lâm Tuấn
bỗng nhiên cô nhìn thấy dáng người trông
rất quen. Cô đứng dậy tiến lại gần, bàn
chân như khựng lại giữa không trung.
Đó… chẳng phải là cô đồng nghiệp
nhờ cô phát tờ rơi đó sao?
Gia Linh cố dụi mắt nhiều lần nhưng
vẫn không thể tin được. Chắc chắn là cô
†a, đã vậy còn tay trong tay vui vẻ đi mua
sắm với bạn bè ở trung tâm.
Cảm giác sự giúp đỡ của mình như bị
phản bội. Lòng Gia Linh bỗng lạnh tanh,
đúng là đời này, lòng người là khó đoán
nhất. Rõ ràng ban sáng, khóc lóc ỉ ôi nhờ
cô giúp đỡ với cái cớ là bố ốm. Ha ha, bố
ôm đây sao? Là ở trung tâm thương mại
sao?
Trong lòng dâng lên sự chán ghét tột
cùng! Đúng như lời Lâm Tuấn nói với cô
hôm bữa. Đúng là ở công ty này, thật quá
nhiều thị phi, trân tục. Cô tự trách mình vì
ngoan cố ở lại nơi này, cũng chỉ vì nhớ
đến tình nghĩa đồng nghiệp. Thế nên, cô
đã xin anh không về công ty trụ sở làm
nữa. Bây giờ, lại tự tay mình đạp phải
phân chó, lồng ngực cảm thấy chua chát
thật sự.
“Lâm Tuấn, đi thôi!” Cô bước đến nắm
lấy tay anh, chẳng ngại ngùng ném xấp tờ
rơi vào thùng rác. Nhanh chóng bước vào
trong xe, lằng lặng không nói gì.
Lâm Tuấn thấy hành động lạ của cô
cũng không hỏi han, chỉ ngoan ngoãn làm
tái xế đưa cô đi khắp phố phường. Vào
những đêm gần cuối năm như vậy, cho dù
ở đâu cũng rất tấp nập, ánh đèn hoa lệ ở
thủ đô vào ban đêm lại càng lấp lánh. Gia
Linh mơ màng nhìn vê phía ánh đèn xa
xa, buột miệng hỏi:
“Đêm nay, uống với tôi một ly không?”
Chẳng phải nhà hàng sang trọng hay
những quán trà xa hoa, cô chỉ anh đưa
đến quán bia ven đường, nơi dòng người
luôn ồ ạt đi ra đi vào. Ban đầu có chút
ngột ngạt, Lâm Tuấn nhíu mày nhưng sau
đó được cô dịu dàng dẫn vào lối riêng,
nơi này tuy nhỏ nhưng rất đỗi ấm cúng.
“DÌ ơi, cho con hai vại bia nhá!” Gọi
thật lớn vào nhà, Gia Linh quay sang ghé
vào tai Lâm Tuấn: “Nơi này là nơi tôi và
Bảo Hân hay trốn gia đình đi vào những
dịp cuối năm hồi còn nhỏ ấy!”
Cứ thế, cô dốc từ ly này sang ly khác,
đến nỗi lúc mắt đã mờ mờ, loạng choạng
bước đi nhưng vẫn cố chấp gọi thêm. Lúc
này, Lâm Tuấn mới ngăn:
“Hôm nay đủ rồi, chúng ta về nhé!”
“Không! Tôi còn chưa uống đã, đừng
cản tôi.
Gia Linh cãi bướng, cô đập mạnh vào
lòng ngực. Tay với lấy lon bia thì nhận ra
đã hết từ thuở nào nên tức tối ném ra
phía xa: “Mẹ kiếp, đến cả cái lon bia cũng
trêu ngươi tôi nữa!”
Xem bộ dạng đầy ấm ức của cô, rõ
ràng lúc này có chuyện không hay xảy ra.
Lâm Tuấn từ đầu tới cuối vẫn một mực
chỉ lắng nghe cô nói, giờ mới cất tiếng:
“Cho dù ai có làm khó em điều gì,
đừng lo, có tôi đây!”
Bị lời nói của anh nhất thời làm rung
động, Gia Linh bỗng nở nụ cười thật tươi.
“Tại sao mỗi lần tôi gặp chuyện dở
khóc dở cười thì người bên cạnh tôi lại
chính là anh cơ chứ?”
Thật đúng là oan gia! Người đưa cô
vào hoàn cảnh éo le này vào 8 năm về
trước là anh, người chữa lành vết thương
cho cô ở hiện tại cũng chính là anh. Liệu
rằng, ở tương lai, anh sẽ như thế nào đối
với cô đây?
“Nếu em cảm thấy bứt rứt cứ nói ra,
tôi luôn ở bên cạnh để nghe em kể. Mặc
dù đôi khi hơi xàm xí một chút nhưng
miễn cưỡng vẫn có thể chịu được.”
Sự cảm động nhanh chóng rơi xuống
âm vô cùng, cô xua tay đứng dậy ngỏ ý
muốn đi về. Ngồi đây thêm một giây nào,
có khi lại bị anh làm chết nghẹn.
Ngay từ khi vừa về đến nhà, cô đã lăn
ra ngủ quên trời quên đất. Lâm Tuấn bế
cô lên giường, dịu dàng đắp chăn lại rồi
rời khỏi phòng. Bỗng ngay lúc này,
chuông điện reo, Lâm Tuấn vừa bắt máy
thì phía đầu dây vang lên giọng lanh lảnh:
“Khá lắm, anh trai! Em gái về cũng
không thèm ra đón! Đã vậy khi đổ bệnh
cũng không hề báo cho con em này biết
một câu! Anh có còn xem em là em gái
không vậy?”
Là Thu Hương! Đã gần 4 tuần kể từ
khi con bé về nước đến giờ, đã xảy ra
nhiều chuyện khiến anh quên béng đi
mất. Cảm thấy có lỗi với nó, Lâm Tuấn
ậm ừ: “Được rồi! Dạo này cũng vì công ty
có nhiều việc, xin lỗi!”
“Công ty nhiều việc? Lấy lý do là công
ty hay là vì cô ả kia?”
“Ả kia?” Lâm Tuấn trâm ngâm, hỏi lại.
“Hừ, em không biết! Em không để
chuyện này yên đâu!” Nói xong, Thu
Hương vội vàng tắt máy. Cô tỏ vẻ ra rất
tức tối, xoay người nhìn về phía đối diện
với gương mặt ấm ức.
Hà Lan xích lại gân, ôm cô vào lòng
rồi vỗ về: “Không sao, không sao! Anh em
chỉ là nhất thời thôi!” Ân cần nhỏ từng
câu, Hà Lan an ủi Thu Hương. Có trời mới
biết, trong lòng cô ta đang nung nấu
những ý định chẳng mấy tốt lành dành
cho Gia Linh. Chỉ cần lợi dụng sự ngu
ngốc của đứa bé này, cô có thể dễ dàng
hãm hại Gia Linh mà không ai nghi ngờ.