Chương 60: Người em thất lạc
Cảm nhận được sức từ tay đang bịt
miệng cô, Gia Linh có thể đoán đó chính
là đàn ông. Cô vì chống cự khiến tay
mình trượt ngang qua cành cây đến nỗi bị
thương. Cho đến khi được thả trước một
căn nhà, Gia Linh mới quay sang nhìn
người con trai bên cạnh. Bỗng nhiên lúc
này, cô khựng lại, hay bàn tay ôm lấy
miệng mình để che đi nỗi sốc. Ánh mắt
cô chăm chú nhìn cậu ta, gương mặt cơ
hồ như không chuyển động, đổ dồn hết
vào người đối diện.
Quản gia đã sớm chờ sẵn ở cửa từ
lâu, nhìn thấy Gia Linh cùng Phúc tới, rốt
cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra,
người ban nãy ôm lấy Gia Linh là Phúc —
người em trai đã thất lạc bấy lâu nay mà
cô luôn tìm kiếm.
Đây là căn nhà nằm sâu trong hẻm,
thì ra trong nghĩa trang còn có một căn
nhà lớn như vậy. Gia Linh được đưa đến
đây, ngoài bà quản gia ra thì không còn ai
ở đây cả.
“Cậu chủ, cậu đừng đi lung tung như
vậy, tôi thực sự rất lo lắng.” Quản gia lo
lắng quá nên nói năng có hơi lắp bắp.
Một câu nói này cũng không khiến
Phúc để tâm tới, cậu ta nhìn lấy Gia Linh
nãy giờ vẫn đá há hốc miệng ngồi trên
ghế nên bước đến:
“Chị Linh.”
Chỉ với một câu gọi ngắn cũng đủ để
kéo cô về với thực tại. Giờ đây khi nhìn
thấy người em trai này, nước mắt cô bỗng
chực trào, Gia Linh ôm chầm lấy Phúc.
“Em đã ở đâu suốt bấy lâu nay vậy,
thực sự chị rất nhớ em.”
Phúc không nói gì, chỉ lẳng lặng vỗ
nhẹ vào lưng cô, để cô khóc cho thỏa
lòng mình rồi mới cất tiếng:
“Kể từ sau khi bố và dì mất, em bị mẹ
kéo về đây ở. Sống một cuộc đời chẳng
biết có nên sống hay không. Suốt ngày
chỉ quanh quẩn trong nhà hoặc ngoài
nghĩa trang kia mà thôi, cuộc sống không
khác gì ngục tù vậy.”
“Mẹ em nhốt em ở đây sao?”
Gia Linh không khỏi ngạc nhiên,
chẳng phải năm xưa bà ta kiên quyết
giành quyền nuôi Phúc sao? Giờ cớ gì lại
đối xử với thằng bé như vậy.
Phúc lắc đầu, ngay cả cậu cũng
không hiểu vì sao mẹ mình lại đối xử như
vậy. Mỗi lần nghĩ đến điều đó lại càng
đau lòng.
Gia Linh không muốn gợi quá nhiều
đau thương cho Phúc, cô gợi chuyện
khác:
“Phải rồi, dù sao cũng đã đến nơi em
sống. Chị muốn xem phòng của em, để
xem em trai mình lớn lên như thế nào.” Cô
xoa xoa đầu Phúc, dịu dàng mở lời.
Đây là lân đầu tiên Gia Linh tới phòng
của Phúc. Cảm giác của cô lúc này như
bước vào chân trời mới vậy. Phòng ngủ
lớn tới mức Gia Linh khó lòng hình dung
được, thiết kế chủ đạo của căn phòng
đều dùng màu trắng và kem kết hợp rất
tinh tế. Cửa sổ rất lớn tạo nên cảm giác
rộng rãi và có chiều sâu. Dưới ánh mặt
trời chiếc vào cả căn phòng bừng sáng
lên những tia nắng ấp áp, tâm tình bỗng
trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Đang chìm đắng trong thế giới tựa
thiên đường bỗng con ngươi của cô
khựng lại, mở to ra vì quá sốc. Cả người
cô run rẩy bước đến phía góc tường, ánh
mắt đổ dồn đến vật nằm ngay ngắn ở đó.
Chiếc xe lăn nằm ở đó rất ngay ngắn,
cô đưa tay chạm lên bỗng bật khóc, quay
sang hỏi Phúc:
“Rốt cuộc đã có chuyện gì em tôi
đây?”
Phúc lúc này cũng theo chiều cảm
xúc của cô mà ủ rũ, ánh mắt cụp xuống
cùng đôi môi mấp máy như thể có rất
nhiều điều muốn nói.
“Nói cho chị nghe được không Phúc?
Hãy để chị chia sẻ sự đau thương này
cùng em.” Cô ôm Phúc vào lòng, nhỏ nhẹ
cất lên từng lời an ủi.
Đến lúc này, tựa như bao phẫn uất
bấy lâu nay dồn nén quá lâu khiến Phúc
òa lên, cậu như đứa trẻ non nớt của 8
năm về trước, thút thít kể cho Gia Linh
nghe suốt những tháng ngày qua cậu đã
chịu đựng những gì.
Thì ra, khi mẹ cậu nhận nuôi thì cậu
có trở về với nhà họ Nguyễn trước. Nhưng
sau đó, vì cứ luôn cố ngỏ lời muốn quay
lại với nhà họ Gia khiến mẹ Phúc nổi đóa,
bà đem cậu nhốt ở ngôi nhà này.
Không chỉ dừng ở đó, bà ta như một
người tâm thần cố ép Phúc sử dụng
thuốc an thần và ngày ngày tự ám thị cho
cậu rằng cậu không phải người nhà họ
Gia. Phúc có thể cảm nhận được rằng mẹ
mình hận bố rất nhiều, thậm chí là cậu đã
thấy mẹ mình tựa như phát điên vậy. Đỉnh
điểm là ngày định mệnh ấy, khi đưa đồ ăn
sáng cho cậu thì bà ta nhìn nhầm Phúc ra
thành bố cậu khiến bà ta không kiểm soát
được hành động của mình mà đẩy cậu
xuống hành lang.
Hậu quả để lại nặng nề là chấn
thương cả về mặt tâm lý lẫn đôi chân này
của Phúc. Mãi sau này, vì nung nấu ý định
bỏ trốn, Phúc mới quyết tâm phục hồi
chức năng lại, may sao cuối cùng cậu đã
có thể bước đi trở lại mặc dù có hơi khập
khiễng.
Từ nãy giờ, Gia Linh chăm chú nghe
Phúc kể, bàn tay nắm lấy tay cậu cơ hồ
không rời. Phúc lúc này cũng để ý thấy
hơi ấm từ bàn tay, ánh mắt cậu ta khẽ
động, sau đó rơi vào bàn tay bị thương
của Gia Linh.
Dường như biết được Phúc đang
chăm chú nhìn vết thương của mìn, nàng
giơ bàn tay bị thương lên, cười: “Cái này
chắc là vì lúc nãy không may bị trây đấy
mài”
Phúc dường như sợ cô bị đau, nhẹ
nhàng nâng bàn tay cô lên, đưa miệng
thổi nhè nhẹ.
“Chị đã từng bảo, nếu thổi như vậy thì
vết thương sẽ nghĩ rằng nó không còn
đau nữa.”
Lời nói này là từ chính miệng cô nói
với Phúc thuở nhỏ và em ấy vẫn còn nhớ
như in những gì cô nói. Hình ảnh này
khiến cô chợt nhớ về thời thơ ấu của hai
người. Mỗi lần chơi với nhau, Phúc luôn
ngã và trây xước. Và cô chính là người
bên cạnh chăm sóc, cô cũng từng làm
như vậy mỗi lần Phúc có vết thương và
giờ em ấy cũng đã chăm sóc cô như vậy.
“Lúc này em lỡ làm chị bị thương rồi.
Chị có đau lắm không?” Phúc xót xa nhìn
vết thương vẫn còn rỉ máu, gương mặt tỏ
vẻ có lỗi.
“Không sao mài!” Gia Linh không khỏi
xúc động, cô lắc đầu. Cô chợt nhớ đến
ánh mắt của Phúc hồi xưa, luôn ngập tràn
ánh cười vậy mà bây giờ tựa như đã tan
biến. Ngược lại, từ lúc gặp nhau đến nay,
ánh mắt Phúc lúc nào cũng cụp xuống
cùng với đuôi mắt luôn luôn để lộ sự
buồn bã và sâu đau.
Có lẽ vì quá khứ đã ép buộc Phúc trở
thành một con người như vậy. Cảm nhận
được hình bóng của mình trong Phúc, cô
có thể biết được những cảm xúc mà
Phúc phải chịu đựng trong suốt 8 năm
vừa qua. Có lẽ những gì mẹ Phúc làm cho
em ấy ắt hẳn đã để lại những nỗi ám ảnh
tâm lý hắn sâu trong tiêm thức của đứa
trẻ vẫn còn đang trưởng thành. Chỉ nghĩ
đến những tháng ngày tựa như địa ngục
mà em trai mình trải qua, trái tim cô như
bị ai bóp đến nghẹn ngào. Đứa bé đáng
ra thuộc tuổi ăn tuổi lớn vậy mà phải
hứng chịu những điều không hay.
Bỗng nhiên, Phúc cất tiếng: “Quản gia
à, bà có thể vào lấy giùm tôi hộp sơ cứu y
tế không? Tôi cần phải băng lại vết
thương cho chị tôi.”
Nghe lệnh của Phúc, quản gia ngay
lập tức rời khỏi phòng nhanh chóng đi lấy
đồ. Để lại trong phòng chỉ có cô và Phúc,
lúc này cậu mới lên tiếng:
“Chị Linh, hãy giúp em rời khỏi đây.”
Lời cầu xin của Phúc đột ngột khiến
cô không khỏi ngỡ ngàng. Cô đưa mắt
nhìn cậu, gương mặt kia có phần khó chịu
và ấm ức:
“Bấy lâu nay, em tựa như món đồ chơi
của mẹ vậy. Hết lần đến lân khác, bà ta
luôn xem em như sự tiêu khiển để thỏa
mãn nỗi hận của mình. Chân em trở nên
như vậy tất cả cũng chính là vì bà ta, em
hận bà ta rất nhiều.”
Từng câu từng chữ như gắn từng nỗi
phẫn uất trong đó, ánh mắt hẳn lên tia
máu của Phúc không khỏi khiến cô xót
xa. Lúc này, Phúc mới bước đến bên cửa
sổ, chỉ về hướng gần đó rồi nói:
“Có lẽ chị chưa biết, rằng phân mộ
của bố đã được dời về đây đâu nhỉ?”
“Cái gì?” Cô không khỏi toát lạnh,
chạy thật nhanh nhìn theo hướng Phúc
chỉ. Thấy rõ trên bia mộ có khắc tên chú
mình, cô đảo mắt tìm tiếp. Phúc dường
như hiểu được ý, cậu giải thích:
“Chị đừng tìm vô ích nữa, không có
của dì đâu. Mẹ em cố tình tách hai người
ra, sau đó bà ta đem bố em về đây.”
Gia Linh bị câu nói của em mình làm
sốc đến nỗi đứng không vững, cô loạng
choạng khiến Phúc bước đến đỡ.
“Mẹ em, rốt cuộc vì sao phải làm đến
mức đó?”
Cô run rẩy cất từng lời, những lời
Phúc kể đến bây giờ cô vẫn không thể tin
được. Mẹ của Phúc – rốt cuộc bà ta đã
làm biết bao chuyện ác rồi cơ chứ?
“Chị, hãy đưa em rời khỏi đây được
không? Em cầu xin chị đấy!”
Phúc nắm lấy tay cô, ánh mắt thân
khẩn cầu xin. Bấy lâu nay bị giam trong
này đến độ bức bối. Giờ đây khi Gia Linh
xuất hiện, tựa như ánh đèn cứu vớt cậu.
Phúc nhanh chóng nắm lấy, không muốn
bỏ lỡ cơ hội rời khỏi nơi quái quỷ này.
Gia Linh nghe những lời bộc bạch của
Phúc, lòng không khỏi xót xa. Cô một mặt
muốn đưa em trai mình rời khỏi chốn
đáng sợ này. Nhưng một mặt không khỏi
hận mình vì khả năng có hạn. Bởi vì sao
ư? Bởi vì bây giờ, ngay cả cô còn không
có chỗ để đi thì làm sao có thể giúp Phúc
đây? Cô phải làm sao đây? Giá như cô có
thể mạnh mẽ và tự làm chủ được bản
thân mình thì bây giờ đã không gặp phải
hoàn cảnh éo le như vậy.