Chương 48: Sinh nhật Hà Lan (2)
Tiệc tàn, cả đám người họ cùng nhau
ghé đến hội quán chơi bida. Sau còn có
cả Đạt Nhân nhập cuộc. Bảo Hân thấy
Đạt Nhân liền bị hút hôn ngay lập tức, cô
lấn sang ngồi bên cạnh anh. Quốc Anh
thấy thế liền tức tối, chen ngang:
“Nào, nào! Lâu lắm rồi chúng ta mới
vui vẻ như này! Nâng ly nào!”
Nhìn cách chen ngang đầy thô lỗ
Quốc Anh, Bảo Hân không khỏi rủa thầm,
ngậm ngùi tu ừng ực hết ly bia. Phía đối
diện là Hà Lan đang dựa vào người Lâm
Tuấn, dáng vẻ uống say khiến gò má ửng
hồng e ấp trong lòng anh không khiến
Bảo Hân cảm thấy buồn nôn. Cô ghé sát
tai Gia Linh thì thầm:
“Này, cậu không thấy cô ta giả tạo
kinh khủng sao?”
Gia Linh tỏ ý không hài lòng với việc
Bảo Hân nói xấu như vậy, Bảo Hân nhún
vai đem sự chú ý của mình đặt lên Đạt
Nhân:
“Nhân, anh có biết chơi bida không?
Qua đó làm một ván với tôi nhé?”
Bị hỏi đột ngột, anh giật mình gật đầu
một cách miễn cưỡng. Quốc Anh thấy vậy
không can tâm cũng ôm chặt lấy Đạt
Nhân đi theo. Để lại ở bên này còn ba
người: Hà Lan, Lâm Tuấn và Gia Linh.
“Tuấn, em mệt.” Tiếng than khe khẽ
trong lòng Lâm Tuấn của Hà Lan vang
lên, thu hút sự chú ý của Gia Linh nhưng
bê ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
Nhìn Gia Linh vẫn bình thản, Lâm
Tuấn có chút đau nhói lại bị hành động
của Hà Lan làm khó chịu nên tính bài xích
nhưng bị Hà Lan thì thầm:
“Đã diễn thì phải diễn đến tận cuối lúc
hạ màn. Anh dễ bỏ cuộc như vậy sao?”
Lâm Tuấn không muốn ngồi đây thêm
chút nào, anh bỗng đứng dậy muốn ra
ngoài hút thuốc. Lúc này, Hà Lan mới bộc
lộ bản chất thật. Cô bình tĩnh ngồi dậy,
chỉnh sửa lại trang phục, từ trong túi rút
ra điếu thuốc, từ từ nhả khói:
“Đúng là cho đến cuối cùng, mình vẫn
là người Lâm Tuấn chăm sóc.”
Hà Lan cố tình nói lớn để cô nghe
thấy. Không dừng lại ở đó, ả ta còn cố
tình nhả khói vào mặt cô khiến cô liên tục
ho sặc sụa.
“Gia Linh này, cô không cảm thấy bản
thân mình thật trơ trến sao?”
Trơ trẽn? Rốt cuộc cô ta muốn gì?
Hà Lan ngồi xuống bên cạnh Gia Linh,
khế thì thầm vào tai cô:
“Đã được gọi là tình nhân thì chỉ đáng
đứng ở nơi khuất thôi. Thấy tôi và Lâm
Tuấn hôm nay chứ? Sau này, ánh hào
quang cũng chỉ thuộc về hai chúng tôi mà
thôi.”
“Này, bà kia. Tránh ra!” Chưa kịp mở
lời, Bảo Hân bước đến, cố tình cầm lon
bia dốc lên khiến bia rơi xuống váy của
Hà Lan.
“Cô!” Hà Lan bực bội, đứng lên hét
lớn.
“Sao?” Bảo Hân cũng không sợ, cô
trừng mắt to hơn.
Cảm giác như cả hai sắp đánh nhau
tới nơi, Gia Linh hốt hoảng đứng dậy can
ngăn. Lại bị cả hai đẩy ra. Bảo Hân nhìn
từ trên xuống một lượt, cười khinh:
“Với cái body toàn nhựa như thế này,
bà sợ rằng nếu bị đổ nước vào nhựa cũng
chảy theo sao?”
Lần đầu tiên bị một người bé tuổi hơn
sỉ nhục, Hà Lan tức đến nổi đóa, muốn
xông đến cắn nát Bảo Hân.
Nghe thấy tiếng cãi cọ lớn ở bên này,
Đạt Nhân cùng Quốc Anh bước đến thấy
cảnh như vậy sợ hãi can ngăn. Mặc dù bị
tách ra, Bảo Hân vẫn tiếp tục tung đòn:
“Bà có ngon chơi bida với tôi một ván
không? Bi nào không vào lỗ tương đương
với cởi một thứ trên người.”
Lời thách thức của Bảo Hân như đánh
thức sự điên cuồng trong Hà Lan, ả ta
cao ngạo đáp trả:
“Tưởng thế nào, trò này Hà Lan này
chơi nhiêu lần rồi nhé. Nhưng mà, tôi
không có hứng thú chơi với cô.” Ả ta đẩy
mắt vê Gia Linh, cười nham hiểm: “Tôi
muốn được thử sức Gia Linh.”
Cùng một lúc, Lâm Tuấn bước vào
cửa, thấy mọi người tụm lại nên đến. Ban
đầu, Gia Linh muốn từ chối nhưng bỗng
khi thấy Lâm Tuấn bước vào lòng cô lại
dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô đứng
dậy, hai bàn tay cuộn tròn thật chặt nói:
“Được!”
Bảo Hân giật mình, cô biết tỏng rằng
Gia Linh hoàn toàn không biết chơi trò
này. Cô mới bào chữa:
“Khoan, trước hết muốn đánh với Gia
Linh thì phải qua được tôi. Cô nghĩ cô có
quyền gì được chơi với Linh, hả?”
Hà Lan thấy Lâm Tuấn vào nên thay
đổi thái độ ngay lập tức, nhanh chóng
đưa mắt tỏ vẻ bản thân đang ủy khuất thì
bị anh ngó lơ. Cô ta hậm hực bước đến
bàn đánh, ánh mắt chứa đầy sự giận giữ.
Sau một hồi quả nhiên Hà Lan hoàn
toàn không có cửa đánh với Bảo Hân.
Mọi thứ trên người ả ta hoàn toàn bị lột
sạch. Chỉ còn mỗi nội y, Bảo Hân khoái
chí cất giọng chế giêu:
“Đúng là nhựa từ trong ra ngoài mà,
chất lượng thật là kém!”
Không giữ được bình tĩnh, Hà Lan lộ
mặt thật, xoay người kéo Gia Linh vào:
“Gia Linh, chẳng phải cô bảo sẽ đánh
với tôi sao?”
Xem cái cách đánh trổng lảng của cô
ta kìa, thật bỉ ổi mà! Gia Linh bối rối, trong
lòng không khỏi run bởi vì cô chưa chạm
vào gậy bao giờ. Đang rất mông lung, đột
nhiên từ phía sau có cánh tay áp lên tay
cô trên gậy. Đồng thời, Gia Linh có thể
cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng
cùng một mùi hương đặc trưng.
Là Lâm Tuấn!
“Đừng lo, tôi chỉ em.” Âm thanh trầm
khàn vang bên tai, cô ngạc nhiên xoay
người liền bị anh dùng tay giữ lại, nghiêm
giọng:
“Khi đánh cần phải tập trung.”
Nghe vậy, Gia Linh vội vàng thu hồi lại
ánh mắt, tập trung nhìn về mũi gậy, tập
trung nhắm bóng trên bàn.
Phụt!
Bi nhẹ nhàng lăn xuống lỗ, cô vui
mừng đến nỗi vung gậy vô tình trúng vào
bụng Lâm Tuấn. Những tưởng anh sẽ
lườm mình trách móc nhưng không ngờ,
Lâm Tuấn lại dịu dàng nói:
“Không sao”
Thực sự, Lâm Tuấn hôm nay thật
khiến cô đứng ngồi không yên mài Rốt
cuộc anh ta bị gì vậy cơ chứ?
Có trời và Lâm Tuấn mới biết được
anh đang nghĩ gì. Nhìn cô nhỏ bé trong
lòng mình đang mải mê ngắm bi trên bàn,
khóe môi Lâm Tuấn chợt nhếch lên. Thực
ra, ban này khi đi ra ngoài đứng, Bảo Hân
cũng ở đó, thắc mắc hỏi anh:
“Rốt cuộc anh hôm nay bị làm sao
vậy?”
“Chẳng sao cả.” Anh cục súc trả lời lại.
“Haizz…” Bảo Hân lắc đầu thở dài thật
lớn. Anh đưa điếu thuốc rít một hơi, sau
đó nhả ra, đồng thời kể: “Lúc này, anh tươi
cười cùng Hà Lan, Gia Linh đều để ý. Cô
ấy có vẻ trông rất buồn.”
Lâm Tuấn ngạc nhiên, anh quay sang
thì thấy Bảo Hân tiếp tục trách móc:
“Anh thật là… Chẳng phải anh với Gia
Linh đang rất hòa thuận với nhau sao? Tự
nhiên đang yên đang lành lại muốn gây
sóng gió như vậy chứ?”
“Cô ấy còn nhớ về người cũ.” Anh bộc
bạch thổ lộ, tức thật! Mỗi lân nhắc đến
tên người cũ đó, anh lại không kìm lòng
được ghen ghét.
“Anh… Anh có còn là đàn ông không
vậy?” Bảo Hân không ngần ngại chỉ thẳng
vào mặt Lâm Tuấn: “Anh có biết, Minh
Hoàng bây giờ chỉ là một quá khứ đau
khổ cô ấy không muốn nhắc lại không?
Sao? Anh bảo anh có tình cảm với cô ấy,
vậy mà lại khiến cô ấy trầm tư như hôm
nay à? Lâm Tuấn, là tôi quá tin tưởng vào
trọng lượng lời nói của anh hay bản chất
lẳng lơ ăn trong máu anh vậy? Nếu không
đem lại hạnh phúc cho Gia Linh thì làm
ơn cút khỏi thế giới của ấy nhanh”
Bị Bảo Hân mắng một lời dài, Lâm
Tuấn vẫn lắng lặng ngắm nhìn lên bầu
trời. Đợi cô bước vào trong, anh mới gục
xuống, lòng không khỏi tự trách mình. Thì
ra, kể từ hôm qua đến giờ chỉ là do anh
quá đa nghi.
Mình bị gì thế này? Kể từ khi Gia Linh
bước vào cuộc đời anh, Lâm Tuấn tựa
như trở thành người khác vậy!
Anh đã hiểu lầm cô rồi, nhẹ nhàng chỉ
dẫn từng hướng đi. Hà Lan đứng đối diện
giận đến tím người, cô ta hung hăng cố
tình rung nhẹ chiếc bàn để bi không rơi
xuống lỗ. Bảo Hân nhận ra được sự chơi
đểu của ả ta nhưng bị Gia Linh cản lại, cô
không muốn cuộc vui bị đứt quãng. Cô
chấp nhận cởi bỏ đồ trên người mình. Vì
hôm nay đi dự tiệc, cô chỉ mặc đúng mỗi
chiếc váy trên người. Hai bàn tay nhè nhẹ
đưa về phía sau chuẩn bị kéo xuống thì bị
Lâm Tuấn giữ lại.
“Hôm nay chơi thế đủ rồi! Chúng ta
nhanh về thôi!”
Lâm Tuấn cởi áo ngoài của mình ra
khoác lên người Gia Linh, chậm rãi ôm lấy
eo cô rồi xoay người bỏ đi trước sự ngỡ
ngàng của mọi người. Đặc biệt là Hà Lan,
cô ta tức đến nỗi bàn tay nắm chặt vào
khiến da thịt bị móng đâm vào đến rướm
máu. Những người còn lại không ngừng
trâm trồ:
“Sao cảnh này lại có chút quen
thuộc!” Bảo Hân lên tiếng.
Đúng vậy, là buổi rượu hôm ấy, cô đã
nhức đầu biết bao. Nay nhìn cách Lâm
Tuấn bảo vệ Gia Linh, cô không khỏi gật
đầu thỏa mãn.
Cùng lúc đó, ở bên cạnh, Quốc Anh vỗ
tay tấm tắc khen ngợi:
“Oa, cảnh Lâm Tuấn khoác áo cho Gia
Linh thật ngầu bá cháy!”
Chỉ vừa dứt lời, từ phía sau liền xuất
hiện chiếc ác trên vai, Quốc Anh xoay
người thì thấy Đạt Nhân đang đứng bên
cạnh, ân cần nói:
“Trời sắp trở lạnh rồi!”