• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Ân cần

 

Vẫn như bao ngày, Gia Linh đi làm rồi
trở về nhà. Cuộc sống của cô tuy có hơi
trở nên nhộn nhịp nhưng vẫn dành thời
gian cùng Lâm Tuấn ăn bữa tối cùng
nhau.

Sau hơn một tháng làm việc tại công
†y, Gia Linh trông có vẻ đã thích nghi
được nơi này. Đặc biệt, dạo gần đây cô
đã bắt đầu nhận dự án cho chính bản
thân phụ trách. Đó là việc thiết kế đồ
trang sức, cũng rất phù hợp với cô nữa.

Để khẳng định chỗ đứng của mình,
Gia Linh đã tìm hiểu không trên dưới 200

tài liệu ghi chép về đá quý. Cô muốn để
tên tuổi mình có giá trị nhất định.

Trong một lần trên công ty, Gia Linh
đang ngôi trong phòng vệ sinh bỗng nghe
thấy hai nhân viên buôn chuyện với nhau.

“Cậu biết tin gì ở phòng ý tưởng và
sáng tạo không?” Giọng của một người
phụ nữ vang lên.

“Chuyện gì cơ?” Người kia ngạc nhiên,
hỏi lại.

“Thì chuyện gì nữa! Công ty mình, có
người được Lâm Tổng bao dưỡng đấy!”

“Thật sao!”

Nghe đến đây, tim Gia Linh thắt lại,
không ngờ những tin đồn vẫn tiếp tục bàn
tán. Cứ ngỡ mọi thứ đã lắng xuống, nào
đâu nghĩ nó chỉ là khuất sau mảng tối
khiến cô không thấy được.

“Ở phòng ban sáng tạo ấy mà, người
ta đồn thổi về người phụ nữ kia rất nhiều.
Nào là vì muốn được bước chân vào
công ty này nên ngày nào cũng đến làm
ấm chân cho Lâm Tổng. Đã thế nhé, nghe
bảo dạo này bên đó có dự án rất quan
trọng. Nhiều người gạo cội trong ban đều
rất để ý đến, nhưng đùng một phát, dự án
đó được giao cho người phụ nữ kia. Mọi
người ngỡ ngàng luôn, nhưng chẳng ai
dám nói gì.”

“Kiểu này, có khác gì làm gái không
cơ chứ!” Người phụ nữ kia nghe xong, tặc
lưỡi đầy mỉa mai. Sau đó còn chêm thêm
vài câu: “Bảo sao dạo này tin đồn hẹn hò
của Diệp Ngôn và Lâm Tổng không còn,
thì ra có kẻ chen ngang à?”

Làm gái? Gia Linh cười chua chát, cô
không thể tin được có một ngày bản thân
bị gán cho cái nghê đó. Buồn cười hơn,

 

khi người được nhắc đến trong cuộc trò
chuyện trên lại phải nghe lén như vậy.

Cô không thể hiểu, mình đã làm sai
điều gì lại để mọi người không có thiện ý
với mình như vậy. Cô cũng chẳng tranh
giành ai thứ gì. Dự án đó, rõ ràng là cô đã
cất công chuẩn bị đến mất ăn mất ngủ.
Cớ gì, mọi người lại bảo cô có được nó vì
nhờ Lâm Tuấn chứ?

Còn về Diệp Ngôn, chuyện đó là giữa
Lâm Tuấn và cô ấy, việc gì lại lôi cô vào
chuyện riêng hai người rồi gắn mác tiểu
tam cho cô?

Cảm thấy không cam lòng, cô tính
bước ra nói chuyện rõ ràng. Đột nhiên,
nghe thấy ở ngoài có tiếng đập cửa rất
mạnh, sau đó là tiếng quát lớn:

“Này, công ty trả tiền lương cao cho
hai người để mà đứng đây buôn chuyện

rác rưởi à? Tôi cho hai cho biết, đừng ỷ
mình làm ở đây lâu rôi ma cũ bắt nạt ma
mới. Sao? Ghen ty với người ta có dự án
nên mới bày đặt bêu rếu, đặt điều không
đúng như vậy à?”

Là Tố Quyên! Cô khẽ khép hờ cánh
cửa, nhìn thấy Tố Quyên đang chống tay
nói lớn một hơi dài đến nỗi gân cổ nổi lên,
mặt đỏ tía tai.

“Còn đứng đó làm gì? Lần sau tôi mà
còn biết hai người đặt điều vô cớ thì hẹn
gặp nhau ở tòa nhé!” Tố Quyên đưa điện
thoại ra bấm một dãy số, buông lời cảnh
cáo.

Nghe đến ở tòa, hai nhân viên kia sợ
đến xanh mặt. Ngay lập tức ríu rít xin lỗi
rồi rời đi nhanh. Tố Quyên nghe tiếng cửa
đóng lại, trong lòng không khỏi thở phào,
đặt hai tay lên ngực đầy lo lắng. Có trời
mới biết, cô đã liều lĩnh như thế nào.

“Tố Nguyên à…” Gia Linh bước ra, làm
Tố quyên giật mình.

“Cậu… cậu nghe thấy hết rồi à?”

Gia Linh gật đầu, cô nhìn Tố quyên,
trong lòng đầy cảm kích. Kể từ lúc bước
chân vào công ty, Tố Quyên là người giúp
đỡ cô rất nhiều.

“Cảm ơn cậu rất nhiều, Quyên àiI”

Nghe lời cảm ơn từ Gia Linh, Tố
Quyên đỏ mặt, vội vàng xua tay: “Á, không
sao mà. Chúng ta đều là bạn bè cả.”

“Nếu không có cậu, có lẽ tớ sẽ gục
ngã mất!”

Tố Quyên thấy Gia Linh ủ rũ, cô nắm
lấy tay Gia Linh, ánh mắt đầy chân thành
nói: “Cho dù sau này, cậu có như thế nào
thì vẫn là đồng nghiệp tốt của tớ. Đừng
nghĩ ngợi nhiêu nữa!”

Tố Quyên vui vẻ, nhã ý muốn mời Gia
Linh đi ăn cơm, vô tình gặp Quốc Anh
cũng ở đó. Ba người cùng nhau ngồi
chung một bàn.

Mặc dù chuyện khi sáng đã qua,
nhưng những lời nói của hai người kia
vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Gia
Linh. Cầm đôi đũa trên tay, cô chẳng
buồn ăn miếng nào, chỉ lấy đũa thọc
mạnh xuống cơm.

Để ý sắc mặt Gia Linh không tốt, Quốc
Anh đăm chiêu suy nghĩ. Bỗng, Gia Linh
đứng dậy, khéo léo xin phép về văn phòng
trước. Đợi Gia Linh khuất bóng sau cánh
cửa, Tố Quyên mới thật thà kể cho anh
nghe. Lúc này, Quốc Anh gật gù, lôi điện
thoại ra, nhấn một dãy số rồi nói:

“Có chuyện rồi!”

Gia Linh trở vê phòng với gương mặt

u ám, nhìn đống tài liệu bản thân ra sức
chuẩn bị lại bị mọi người xem nhẹ, trong
lòng ủy khuất ngày một lớn dần.

“Haizz…” Cô nằm xuống bàn, thở dài
thật lớn.

Nhắc đến công việc, Gia Linh cảm
thấy rất phấn chấn. Công việc này thật sự
rất tốt, cô cảm thấy rất hài lòng, muốn
được cùng thực hiện dự án này. Nhưng
cứ theo tình hình này, chẳng lẽ cô đành
chấp nhận buông bỏ hay sao?

Gia Linh cảm thấy lòng mình trĩu
nặng, nhưng cô tự an ủi với mình, bản
thân cô cũng là người có năng lực, không
việc gì phải sợ hãi, không sao cả.

Nghĩ đến việc sau này muốn tập trung
cho công việc. Cô cảm thấy bản thân nên
ở gần công ty, nhưng nhà Lâm Tuấn lại ở
khá xa, mỗi lần đi rất bất tiện. Bỗng có ý

nghĩ xẹt ngang qua, Gia Linh mở trang
web bất động sản, tìm những căn hộ cá
nhận ở gần công ty rồi than thở. Tại sao
bây giờ, nhà đất lại có thể đắt đến như
vậy.

Chợt chuông điện thoại reo, Gia Linh
không khỏi ngạc nhiên:

“Cái gì cơ? Giao cơm sao?”

Cầm hộp cơm trên tay, trong lòng
không khỏi thắc mắc. Là ai đã mua hộ cô
vậy? Đúng lúc đó, máy di động đổ
chuông, Gia Linh nhìn số điện thoại, là
Lâm Tuấn. Tim cô như hồi trống bắt đầu
đập loạn xa, Gia Linh do dự một lúc mới
bắt máy:

“Em nhận được chưa?” Lâm Tuấn lên
tiếng hỏi, ngữ điệu thân thiết đến mức tan
chảy.

“Cái gì cơ?” Tự nhiên hỏi đột ngột làm

cô không kịp định thần, sau đó liếc nhìn
hộp cơm trên tay. Gia Linh hiểu ý, gật đầu:
“Ừ, đã nhận.”

“Ăn uống cho đầy đủ, ngoan”

Nói xong lập tức cúp máy, Gia Linh từ
từ mở hộp cơm thấy bên trong có tờ ghi
chú viết “Mì tôm nhở”, trong lòng dâng lên
cảm xúc ấm áp. Cô ngoan ngoãn ăn hết
một cách ngon lành, không bỏ sót chút
nào.

Đến khi tan làm trở về nhà, Gia Linh
ghé siêu thị mua ít đồ để về nhà tự nấu
ăn cho Lâm Tuấn. Mặc dù tay nghề có hơi
vụng về, nhưng những món đơn giản
miễn cưỡng cô cũng có thể nấu.

Đến lúc Lâm Tuấn trở về nhà, hai
người cùng nhau ăn tối như mọi ngày.
Nhưng bữa nay, Gia Linh có hơi đặc biệt,
cô gắp thức ăn vào bát anh:

“Con tôm này to lắm, anh ăn đi!”

“Cả rau này nữa, bổ sung chất xơ.”

Cứ thế, Gia Linh gắp đầy ú ụ lên bát
anh. Lâm Tuấn lấy làm ngạc nhiên nhưng

vẫn cố ăn hết. Sau đó, anh nghiêm túc
khoanh tay trước ngực, nghi ngờ hỏi:

“Rốt cuộc em muốn gì đây Gia Linh?”

Bị anh phát hiện trúng tim đen, cô bến
lẽn cười trừ. Quả nhiên không gì qua mắt
được Lâm Tuấn. Cô mới thật thà thú nhận:

“Thực ra, tôi muốn hỏi xin anh một
chuyện.” Cô từ từ rót cho Lâm Tuấn cốc
nước.

“Ừ.” Anh nhận lấy, hớp một ngụm.

“Lúc anh thuê tài xế lái xe riêng cho
tôi, tôi rất cảm kích. Cảm giác mình như
được bảo bọc rất nhiều vậy…”

“Ừ, cho em ba giây nhanh chóng đi

vào vấn đề.” Lâm Tuấn lại uống thêm một
ngụm, ném ánh nhìn khinh bỉ chặn ngay
sự luyên thuyên của Gia Linh.

“Ặc…” Gia Linh không buồn dài dòng
nữa, cô chắp hai tay cầu xin: “Tôi muốn
thuê nhà riêng ở gần công ty.”

“Được!”

Thấy Lâm Tuấn gật đầu đồng ý, cô
ngạc nhiên nhìn anh, mắt sáng lên:

“Thật không?”

Lâm Tuấn lại gật đầu. Gia Linh vui
sướng, nhảy cẵng liên tục:

“AI Lâm Tuấn!! Tôi thực sự rất cảm ơn
anh nhiều!”

“Là căn hộ hai người.” Lâm Tuấn nhã
nhặn nói. Gia Linh như chết lặng, cô đứng
lại gân anh, chau mày nói:

“Tại sao chứ?”

“Tôi sẽ ở cùng eml”
“Nhưng mà… Gia Linh ấm ức lên

tiếng lại bị Lâm Tuấn cắt ngang lời:

“Tôi luôn cảm thấy chúng ta ở trong
nhà này không chân thực chút nào!”

“Chân thực?” Gia Linh ngạc nhiên, anh
ta nói vậy có ý gì?

“Dù sao tùy tiện mua một căn hộ ở
bên ngoài đôi khi là ý hay. Cảm giác như
mình đang lén lút nuôi tình nhân ở bên
ngoài vậy.” Gương mặt Lâm Tuấn đầy sự
tà mị, dứt lời xong liên cười sảng khoái.

Gia Linh bị lời nói của anh làm chết
nghẹn. Tại sao một người bình thường, lại
có thể suy nghĩ được những việc như vậy
cơ chứ! Chẳng muốn đôi co với anh thêm
chút nào, cô giận dỗi xoay lưng đi:

“Tùy anh.”

Lâm Tuấn thỏa mãn khi chọc tức
được cô. Đợi cửa phòng đóng lại, Lâm
Tuấn đưa tay lấy điện thoại gọi cho Idle:

“Điều tra nhanh hai nhân viên khi
sáng ở công ty Hải Âu, lập tức sa thải
không cần nói nhiều.”

Đúng! Không một ai có thể gây tổn
thương cho Gia Linh thêm chút nào nữa.
Khi sáng, sau khi nhận được cuộc gọi từ
Quốc Anh:

“Có vẻ Gia Linh bị người khác đàm
tếu về bản thân, tinh thân cô ấy trông có
vẻ không tốt chút nào. Khi nãy có gặp
nhau ở nhà ăn, cô ấy bỏ mứa hết tất cả.”

Nghe lời của Quốc Anh xong, anh
không khỏi xót xa. Tính cách của cô rất
mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không kể lể
những việc ở công ty này cho anh. Lâm
Tuấn miễn cưỡng chỉ có thể nghe ngóng

qua Quốc Anh, ngay lập tức gọi đồ ăn
đến. Lo sợ cô sẽ không ăn, ân cần gọi
điện đến dặn dò. Thậm chí, nghe trong
cuộc gọi cũng cảm nhận được tâm trạng
của cô hiện tại không tốt. Lại tìm thấy
trên lịch sử trang web ở máy tính cô có
tìm hiểu về nhà đất, anh liền kêu Rennie
đi tìm hiểu mua căn hộ dành cho hai
người. Chuẩn bị sẵn những điều cô muốn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK