Cô nói xong cũng không có phản đối gì, từ phòng khách đi thẳng lên phòng làm việc ở lầu một.
“Đi theo tôi.”
Lâm Quán Quán sải bước để theo kịp, khi cô đi ngang qua Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ đã nắm cổ tay cô.
Lòng bàn tay anh nóng và cổ tay cô lạnh.
Lâm Quán Quán nhìn thẳng về phía trước, không nhìn anh.
“Quán Quán, anh sẽ tìm Duệ Duệ.”
Lâm Quán Quán im lặng.
“Cho anh chút thời gian.”
Lâm Quán Quán rũ mắt xuống, “Xin lỗi!”
Cô nhấc tay lên, chậm rãi từng chút một tách bàn tay anh đang nắm cổ tay cô, dùng lực như vậy, cho đến khi cô tách rời khỏi tay anh, cô bỏ đi mà không ngoái lại.
Một con bão lập tức ngưng tụ trong mắt Tiêu Lăng Dạ.
Mặt anh tái mét, toàn thân căng thẳng.
“Bang—”
Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, ngăn cách ánh nhìn của mọi người.
Tiêu Diễn lập tức đi theo, cúi người, lỗ tai dán vào cửa phòng, thật lâu sau vẫn không nghe thầy một chữ.
Tiêu Diễn khó chịu, “Hừ! Đây là loại cửa hỏng nào, hiệu quả cách âm tốt như vậy!”
Tiêu Diễn lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng làm việc, “Làm sao đây làm sao đây… Mẹ trước giờ phản đối chuyện anh với Tiểu Quán Quán. Trước đây con không gặp còn không sao, nhưng bây giờ gặp nhau rồi. Chúng ta đều biết tính nóng nảy của mẹ, mẹ đã được bố chiều chuộng trong những năm qua, còn Tiểu Quán Quán……
Đừng nhìn cô ấy như một con cừu nhỏ, thực sự chạm vào.
điểm mắấu chót của cô ấy, cô ấy không dễ đối phó đâu, hai người phụ nữ này va chạm với nhau, không phải giống như tia sét chạm đắt, tia lửa khắp nơi sao? “
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ đang ngồi trên sô pha ôm Tâm Can mặt vô cảm.
Tiêu Diễn đột nhiên trở nên lo lắng, “Anh trai! Sao anh không lo lắng chút nào! vậy”
Bên trong có mẹ anh ấy, và người mà anh áy thích.
Tiêu Diễn, “…
Đây là hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp sao?
Phủi phui!
Hắn mới không phải thái giám!
Tiêu Diễn chạy đến bên Tiêu Lăng Dạ, “Anh, anh không lo lắng chút nào sao?”
Lo lắng là vô ích!
Hai người bọn họ đang thảo luận cái gì trong phòng, có lẽ không ai hiểu rõ hơn anh.
Tiêu Lăng Dạ day sống mũi một cách mệt mỏi.
“Anh…”
“Đã tìm thấy Duệ Duệ chưa?”
“Em vừa gửi tin nhắn qua đó, sẽ mắt một thời gian.”
Tiêu Lăng Dạ cười khổ.
Tiêu Diễn nhìn thấy anh như vậy, không khỏi lo lắng, “Anh hai, anh không sao chứ?”
“Anh có thể…không thể đợi đến lúc đó.”
19) Khuôn mặt Tiêu Diễn đầy dấu chấm hỏi.
Tiêu Lăng Dạ không giải thích gì nữa, xoa lông mày, “Để người ta tìm càng nhanh càng tốt!”
“Được!”
Lúc này.
Trong phòng.
Phòng làm việc được trang trí thuần túy theo phong cách Trung Hoa, phòng làm việc gồm nhiều giá sách cao, bên cửa sổ kê một chiếc bàn bằng gỗ gụ, có hai chiếc ghế tựa cũng bằng gỗ qụ.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp, cho người ta cảm giác xuyên không về cổ đại.
Khương Dịch kéo ghé, ngồi xuống ghế thái sư.
Bà thản nhiên cầm lấy một cuốn sách, lướt qua trong tay, nhàn nhã, không có ý định nói.
Lâm Quán Quán không có thời gian ở bên cạnh bà, cô cau mày nghiêm nghị nói: “Tiêu phu nhân!”
Khương Dịch nhẹ ngắt lời cô, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn sách, giọng nói vọng ra từ sau cuốn sách, “Tôi không ngờ’ Lăng Dạ chọn làm kinh doanh. “
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đứng đó, biết rằng bà nhất định phải nói gì đó nên không nói chuyện.
Quả nhiên.
Khương Dịch chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Lăng Dạ đã rất thông minh từ khi còn là một đứa trẻ. Chúng tôi đã kiểm tra chỉ số thông minh của thằng bé, chỉ số IQ cao tới 160. Cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Chỉ số IQ của người bình thường là từ 85-115. , Chỉ có 14,5% số người có chỉ số IQ từ 110 đến 120, 7% có chỉ số IQ từ 120 đến 130, 3% có chỉ số IQ từ 130 đến 140 và chỉ 0.5% có chỉ số IQ cao hơn 140. Chỉ số IQ có thể lên tới 160, tức là chỉ 0,2%! Nó là một thiên tài! “
Lâm Quán Quán im lặng.
Khương Dịch cuối cùng cũng đặt quyển sách xuống, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lâm Quán Quán, “Lăng Dạ từ tiểu học đã học rất nhanh. Một khi đọc xong có thể ghi nhớ toàn bộ cuốn sách. Trí nhớ và kỹ năng tư duy logic rất tốt.
Thằng bé mười tuổi đã học xong trung học, đã lấy được bằng thạc sĩ kép ở tuổi 16. Anh ấy là niềm tự hào của nhà họ Tiêu chúng tôi! “
Lâm Quán Quán tiếp tục im lặng.
“Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng thằng bé sẽ phát triển về mặt học thức và chuyên tâm vào việc học, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ chọn kinh doanh.” Khương Dịch tự hào nói, “Một thiên tài lúc nào cũng giỏi hơn người thường. Vì vậy, thậm chí dù chọn kinh doanh, nó cũng là giỏi nhất, còn có tầm nhìn xa trông rộng, mọi khoản đầu tư đều chính xác, trong cuộc khủng hoảng tài chính trước đây, nhiều công ty đã sa sút, chỉ có Tập đoàn Quốc tế Tiêu thị, lợi nhuận của mỗi công ty chỉ nhánh vẫn tăng gấp đôi.
Lâm Quán Quán không khỏi ngắt lời cô,” Chuyện này tôi không cần biết ” Không! Cô cần phải biết!” Khương Dịch trực tiếp nhìn cô, “Cô nên biết con trai tôi tốt như thế nào!” “
“Tôi thừa nhận, anh ấy thật sự rất tốt.”
“Không quá lời khi nói rằng toàn bộ Vân Thành không thể tìm thấy một người đàn ông tốt hơn anh ấy! Vì vậy, anh ấy nên sánh đôi cùng người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này!
Lâm Quán Quán mím môi.
” Lúc đầu tôi luôn nghĩ thế này, nhưng sau đó … Lăng Dạ không thích gặp phụ nữ, thằng bé thu mình, không thích giao tiếp với người khác, lạnh lùng với bắt cứ ai. Để khiến nó hứng thú với phụ nữ, tôi và chồng thậm chí còn tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng hiệu quả vẫn không lớn. Vì vậy, tôi dần dần thất vọng về sau, cuối cùng đã hạ thấp tiêu chuẩn. “
Lâm Quán Quán đã đoán được bà sẽ nói gì sau này.
” Thời gian trôi qua, tiêu chuẩn của tôi đã tan thành mây khói. Tôi thậm chí còn nghĩ, miễn đó là một cô gái với gia thế trong sạch là được, miễn là Lăng Dạ thích. “
Khương Dịch dừng lại, ngắng đầu nhìn Lâm Quán Quán ,”
Nhưng không nghĩ tới nó lại tìm côI “
Lâm Quán Quán vẫn đứng im mà không nói một lời.
” Gia thế trong sạch là yêu cầu cuối cùng của tôi, cô rõ ràng là không đạt yêu cầu của tôi. “
“Vậy là bà bắt cóc Duệ Duệ?” “
Khương Dịch gật đầu,” Tôi luôn muốn biết loại phụ nữ nào có thể mê hoặc con trai tôi thần hồn điên đảo, thậm chí không màng việc cô đã có con muốn cùng cô yêu đương…Tôi luôn muốn gặp cô, nhưng Lăng Dạ năm lần bảy lượt ngăn cản, tôi không thể nào làm được. “
Lâm Quán Quán chỉ quan tâm đến một câu hỏi, ‘Duệ Duệ ở đâu ?”
“Đừng lo lắng, nó sẽ không gặp nguy hiểm gì.” Khương Dịch ưu nhã đứng lên, “Cô Lâm! Tôi hy vọng cô tách khỏi con trai tôi. “
* Được! “
Khương Dịch không ngờ cô lại hứa nhanh như vậy, lời nói còn chưa nói hết đã tắc ở trong cổ họng, nhất thời sững SỜ.
Khi thấy vậy, Lâm Quán Quán cười lạnh, “Đây không phải là câu trả lời mà Tiêu phu nhân muốn nghe sao?”
Cô hứa đơn giản và gọn gàng đến mức Khương Dịch không yên tâm.
“Cô Lâm! Tôi khuyên cô không nên giở trò với tôi. Tôi bắt cóc con cô để nói với cô rằng chỉ cần cô có điểm yếu thì không thể đánh bại tôi!”