Mục lục
Truyện Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 241: Ản tàng Cùng lúc đó.


Mặt khác.


Lâm Vi bị các phóng viên bao vây và cuối cùng cũng trốn thoát được liền nhận được điện thoại từ người đại diện Tôn Dĩnh.


Lâm Vi ngồi trong xe thể thao, ngón tay run run bắm nút trả lời.


Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói tức giận của Tôn Dĩnh đã vang lên!


“Lâm ViI Bà chủ xem họp báo, cô đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy hả! Cô có biết tác động xấu đến mức nào không?”


“Tôn Dĩnh.”


“Đừng nói nhảm! Bà chủ yêu cầu cô đến công ty ngay lập tức!”


Nói xong liền cúp điện thoại.


Lâm Vi nhìn điện thoại di động bị cúp, vẻ mặt u ám, giống như một bóng ma chui ra từ địa ngục.


Hung ác nham hiểm, quỷ quyệt!


Ba mẹ ngồi tù.


Danh tiếng của cô ta bị hủy hoại.


Cô ta chưa bao giờ xấu hồ như vậy.


Chưa từng có!


Lâm Vi siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó.


Đôi mắt đỏ hoe cô nhắn chân ga, chiếc xe thể thao lao đi.


Hai mươi phút sau.


Truyền thông Tinh Quang.


Ngay khi Lâm Vi đến công ty, các đồng nghiệp và nghệ sĩ trong công ty đã túm năm tụm ba, chỉ trỏ thì thầm về cô.


Lâm Vi nghiền răng, trừng mắt lạnh lùng: “Nhìn cái gì!”


Lâm Vi dựa vào thân phận là đàn chị trong công ty và có bạn trai phú nhị đại, nên đều nhìn mọi người bằng nửa con mắt.


Các nữ nhân viên trong công ty từ lâu đã thấy cô không vừa mắt.


“Cắt! Chảnh cái gì chứ, cô nghĩ cô vẫn là đàn chị của công ty chúng ta sao? Ha ha. Biết người biết mặt không biết lòng, có người nhìn bề ngoài hiền lành nhưng thật ra có dạ dày xấu xa. Ngụy trang dù có tốt đến đâu cũng sẽ bị lộ ra ngoà “Không phải sao, cướp bạn trai của chị gái rồi giả làm nạn nhân. Còn gì kinh tởm hơn tiện nhân trà xanh!”


“Nếu như tôi là cô có một vụ bê bối như vậy, tôi sẽ xáu hỗ không dám ra ngoài chứ còn thậm chí không biết xáu hổ chạy đến công ty!”


Một cỗ sóng nhiệt bay thẳng trán.


Lâm Vi tức giận đến toàn thân phát run, hận không thể xé miệng của những người này!


“Ai nha nha, chị em chúng ta đi nhanh lên, đừng tức giận chị Vi, nếu như tức giận đến nguy hiểm tính mạng, cũng đừng ỷ lại vào chúng ta.”


“Đi đi thôi!”


Sau một hồi chế giễu, những người xem liền vặn eo rời đi để lại Lâm Vi đứng tại chỗ răng đều bị cắn khanh khách rung động.


Cô ta thẻ!


Nếu một ngày nào đó, cô ta trở lại, cô ta phải khiến tất cả những ai chế nhạo mình phải trả giá!


Lâm Vi cứng ngắc, lên thang máy.


Tầng mười sáu.


Văn phòng của tổng giám đốc.


Thang máy mở ra, Lâm Vi nhìn thấy Tôn Dĩnh đang canh cửa thang máy.


Tôn Dĩnh để tóc ngắn gọn gàng, trang điểm tinh tế, môi đỏ rực và mặc vest đen chuyên nghiệp, trông đây hào khí.


Cô ta ôm tay đứng ở cửa thang máy.


Nghe thấy động tĩnh và nhìn thấy Lâm Vi, cô ta cau mày.


Lâm Ví lúc này trông rất khó coi.


Một chiếc váy trắng phủ đầy màu xám, mái tóc đen dài thẳng rối bù và vương vãi, và khuôn mặt tái nhọt giống như Sadako.


“Tôn Dĩnh.”


“Bà chủ đã đợi cô lâu rồi.”


Nói xong, Tôn Dĩnh bước đến văn phòng giám đốc trước khi Lâm Vĩ kịp nói.


Lâm Vi nghiên răng làm theo.


Tôn Dĩnh không nhìn lại, giày cao gót gõ vào trên gạch men sứ cộc cộc rung động, nghe phi thường có cảm giác áp bách.


Cô vừa đi vừa nói: “Bà chủ rất tức giận, đi giải thích cho bà ấy đi.”


“Tôn Dĩnh.”


“Ò, đúng rồi! Đạo diễn Lí Mưu vừa gọi. Ông ấy vừa nói rằng gần đây thân thể cô không tốt nên cho cô nghỉ vài ngày.”


“Ngày mai tôi sẽ đi đoàn phim.”


Tôn Dĩnh sau đó lại liệc nhìn cô, ánh mắt ý vị không rõ.





Lâm Vi nắm chặt tay.


Tiểu Thiền!


Chết tiệt!


Chắc chắn là cô ấy.


Cô ta chỉ phàn nàn những lời này trước mặt Tiểu Thiền!


“Tôn Dĩnh.”


Tôn Dĩnh hừ lạnh: “Tôi không giúp được gì cho cô đâu! Bà chủ đã đợi lâu rồi, cô vào đi.”


Lâm Vi lúc này cô ta mới nhận ra mình đã tới văn phòng giám đốc rồi.


“Còn thất thần làm gì, bà chủ đợi cô lâu rồi?”


Lâm Vi nghiền răng gõ cửa.


“Cốc, cốc, cốc!”


“Mời vào!”


Lâm Vi cắn môi đẩy cửa văn phòng.


Bà chủ tên là Tiền Hiểu.


Sau khi ly hôn với Dư Niên, bà ấy tiếp quản công ty. Tiền Hiểu hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, một đầu tóc ngắn mười phần già dặn. Bà ấy mặc đồ đen, khí chất rất mạnh mẽ bởi vì đã từng lăn lộn với những nhân vật không tầm thường.


Ngay khi Lâm Vi bước vào đã bị ánh mắt của Tiền Hiểu khóa chặt.


*Bà chủ.”


Tiền Hiểu ngồi trên ghế văn phòng và nói với giọng sắc bén và rõ ràng: “Từ ngày mai, cô không cần phải đến đây làm việc nữa.”


Lâm Vi đột nhiên ngắng đầu: “Bà chủ!”


Cuộc hôn nhân của Tiền Hiểu tan vỡ là do tiểu tam xen vào, bà ghét tiểu tam nhát.


Đặc biệt, người phụ nữ trước mặt không chỉ là tình nhân, mà còn là bạn trai của chính chị gái cô ta.


Điều này còn kinh tởm hơn.


“Bà chủ.”


“Tôi đã xem toàn bộ buổi họp báo.” Tiền Hiểu đóng máy tính và ngước nhìn Lâm Vi: “Lâm Quán Quán có tất cả bằng chứng và nhân chứng. Vụ bê bối của cô đã vững chắc rồi, bản thân cô cũng đã sụp đồ rồi.”


“Thưa bà, mặc dù lần này chuyện của tôi có ảnh hưởng xấu nhưng chúng có thể cứu vãn được.”Lâm Vi chạy tới bàn của Tiền Hiểu, van xin.”Bà chủ, tôi là nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất trong công ty, hãy giúp tôi.”


Tiền Hiểu chế nhạo.


Khoan hãy nói!


Thứ bà ấy không thiếu nhát chính là tiền!


Bà có thể làm bất cứ điều gì bà muốn. Ngay cả đối với công ty này là do bà cũng không muốn Dư Niên chiếm được tiện nghỉ nên mới giành lầy mà thôi.


Đối với bà mà nói, công ty đều là đồ chơi, huống chỉ là Lâm Vi.


“Cô đã ký hợp đồng 5 năm với công ty. Bây giờ còn chưa đầy hai năm nữa là hết hạn hợp đồng. Công ty sẽ không bố trí thêm công việc gì cho cô trong hai năm này!”


Lâm Vi nghe xong, chân cô nhữn ra.


Bà chủ đây là muốn ẳn tàng cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK