Công ty thật sự muốn tập trung đẩy mạnh Lâm Quán Quán.
Chu Tư Tư không cam tâm.
Nhưng cô biết rõ, Tiểu Nhã nói đúng, hiện tại độ nỏi tiếng của Lâm Quán Quán đang ngày càng tăng cao, bất kì công ty nào có tầm nhìn đều sẽ nâng đỡ cô ấy.
Muốn ngăn chặn cô ấy, thật không dễ dàng như vậy.
Đúng rồi.
Vẫn còn Lãnh Quân Lâm!
Cô ấy gần như quên mắt điều đó.
Lâm Quán Quán dám kiêu ngạo như vậy, chắc chắn là nhờ Lãnh Quân Lâm nâng đỡ, nếu cô ta muốn cản trở Lâm Quán Quán. Thậm chí nhờ ngay cả trợ lý Hoàng, coi như trợ lý Hoàng xem ở thân phận cô mà giúp, thì chắc chắn không thể qua mặt được Lãnh Quân Lâm.
Con chó cái!
Lẽ nào chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn tiện nhân đó dẫm lên đầu sao?
“Chị Tư Tư, trước tiên chúng ta phải đi thôi rôi từ từ nghĩ cách sau.”
Chu Tư Tư không cam tâm nhưng cô ta phải rời đi.
Hôm nay cô ta có việc cần làm.
Buổi chiều hôm nay, cô ta còn phải ghi hình cho một chương trình gameshow.
Cô ta với Tiểu Nhã đi thang máy xuống tầng dưới.
“Ting.”
Sau khi xuống lầu, hai người đến sảnh tầng một.
Xe riêng của Chu Tư Tư đã đợi sẵn ở cửa công ty.
Vừa định rời đi, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chu Tư Tư nhìn đến người kia, bất chợt bật cười.
“Chị Tư Tư.”
Haha đúng là cần gì có đấy, buồn ngủ liền gặp chiếu manh, Chu Tư Tư cười thầm: “Tiểu Nhã,em có biết ai đang ở đây không?”
Tiểu Nhã nhìn lên liền thấy ở trong sảnh, vợ giám đốc với một bộ đồ hàng hiệu đất tiền đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê.
*Đó có phải là phu nhân giám đốc không?”
Tiểu Nhã gãi đầu tỏ vẻ bối rồi: “Thật kỳ lạ, vợ giám đốc đến đây rồi mà sao lại ngồi ở sảnh chờ.”
“Tất nhiên là vì không được gặp rồi!”
Chu Tư Tư thật sự rất am hiểu về Lâm Song Song.
Đời tư của Lãnh Quân Lâm rất kín tiếng, mọi người chỉ biết rằng anh ấy đã kết hôn rồi nhưng chưa ai gặp qua cả.
Nhưng trong năm ngoái, số lần vợ giám đốc Lãnh đến công ty tăng đột biến.
Nghe nói có mấy lần, Lâm Song Song đến công ty tìm giám đốc, hai người có vẻ không hòa thuận với nhau.
Thậm chí còn có tin đồn rằng hai người cãi nhau một trận thật lớn ở trong văn phòng của giám đốc.
Sau đó, giám đốc ra lệnh cho Lâm Song Song là không được đến công ty nữa.
Từ đó về sau.
Lâm Song Song rất ít khi đến công ty.
Cho dù đến công ty, cô ta cũng không vào văn phòng của giám đốc nữa, chủ yếu chỉ ở phòng chờ.
Phòng chờ tương đối thoải mái vì có đủ ghế sofa, ti-vi và wifi. Nhưng phòng chờ có một điểm nhỏ không tốt lắm là vì mùa hè bật máy lanh, mùa đông bật máy sưởi và cũng để bảo đảm sự riêng tư của khách, cửa phòng chờ được đóng gần như cả ngày.
Lâm Song Song ở phòng chờ máy lần rất khó chịu với máy lạnh.
Sau này, cô biết được cách hay hơn, là mỗi khi cô đến công ty, cô đều ngồi đợi trên ghế sofa ở sảnh tầng một.
Giám đốc Lãnh Quân Lâm vẫn chưa xuống sao?
Khi tan ca phải đi ngang qua sảnh tầng một và có thể gặp ngay Lâm Song Song ở đó.
Chu Tư Tư sáng bừng mắt, lập tức đi tới.
“Chị Tư Tư.”
“Không cần đi theo chị.”