Mục lục
Truyện Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TC BÚ óc, Thấy thế, Tiêu Lăng Dạ lại một lần múc một muỗng cháo, đưa tới bên miệng cậu.



Cả người Duệ Duệ đều tràn ngập kháng cự.



“Chú chỉ nấu một chén này!”



Ngụ ý, không ăn thì không còn gì để ăn.



*Ùng ục ủng ục.”



Bụng thằng nhóc kêu hai tiếng rất không hợp với tình hình, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ lên, nhanh chóng che bụng lại.



Con ngươi Tiêu Lăng Dạ chọt lóe ý cười.



“Mau ăn.”



“Cháu là vì không muốn mommy lo lắng cho nên mới ăn!”



*ỨP Thằng nhóc cúi đầu hướng tới cái muỗng, ăn từng ngụm.



Gạo là gạo tốt.



Độ ấm vừa phải.



Càng ăn càng thơm.



Cắm thực lâu như vậy, lần đầu cậu bé phát hiện thì ra ăn cháo cũng rất ngon, cậu “Ục ục” ăn cháo sạch sành sanh.



Ăn xong, cậu lau miệng dựa vào đầu giường, lãnh đạm nhìn Tiêu Lăng Dạ: “Cháu nói chú nghe, chú lại lấy lòng cháu, cháu cũng sẽ không nhận chú!”



Động tác đang dọn chén của Tiêu Lăng Dạ dừng một chút.



Lập tức Duệ Duệ khiêu khích nhìn anh.



Tức giận đi!



Lúc này rốt cuộc cũng tức giận sao!



Nhưng mà.



Thực mau cậu nhóc liền thất vọng rồi.



Bởi vì động tác Tiêu Lăng Dạ chỉ dừng một chút, rất mau liền bình thường, anh cầm chén để lên tủ đầu giường, nhàn nhạt nói: “Tùy cháu!”



Duệ Duệ cắn răng, có loại cảm giác một quyền đánh vào bông, cậu siết quả đắm, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.



“Mặt khác chú nhắc lại một chút.” Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn cậu: “Chú cũng không có lấy lòng cháu.”



“Chú chỉ là đang muốn làm tròn trách nhiệm của mình.”



*Còn có… Cháu có nhận hay không là chuyện của cháu, chú có đối xử tốt với cháu hay không thì là chuyện của chút!”



Trong lòng cậu cảm thầy nghẹn một cục tức còn lợi hại hơn.



Cậu trực tiếp nằm xuống, dùng chăn che đầu, quay lưng lại, dùng hành động nói cho anh biết cậu vô cùng từ chối anh.



Sau lưng cậu, ánh mắt Tiêu Lăng Dạ hơi tối lại, anh bưng chén lên đi vào phòng bếp, rửa sạch chén muỗng.



“Anh!”



Tiêu Diễn đi vào phòng bếp, nhìn đến chén trống trơn, sắc mặt anh vui vẻ: “Duệ Duệ cho anh đút sao?”



PI)I”



“Thật tốt quá!”



“Cậu bé nói sẽ không nhận anh.”



“Ách.”



Mặt Tiêu Diễn đang cười tức khắc cứng lại, anh thở dài: “Tính cách đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, sao mà khó như vậy chứ! Từ khi nhóc ra phòng đặc biệt đến bây.



giờ, anh tỉ mỉ chăm sóc nó như vậy, vậy mà đến biểu hiện sắc mặt tốt nó cũng không cho anh.”



Sau lưng chọt lạnh.



Vừa xoay đầu, liền nhìn thấy chính anh trai nhà mình đang lạnh lùng nhìn anh.



Ách!



Không phải mới nói con của anh một câu không tốt thôi sao, vậy mà nhìn anh như vậy!



Quá bênh con mẹ nó vực người của mình đi.



“Anh… Không phải chứ em chỉ mới nói một câu sao Duệ Duệ còn không chịu nhận anh thôi sao.Huống chỉ, em thân là em ruột anh, em còn không thể nói nó hai câu à, càng huống chỉ… Em là đang thay anh bênh vực kẻ yếu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK