Mục lục
Truyện Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vợ chồng trăm miệng một lời.

Sau đó hai người liếc nhau, lại đồng thời nói ra một cái tên.

“Tiêu Lăng Dại”

“Tiêu Lăng Dại”

Hai vợ chồng lại lần nữa trầm mặc.

“Uyễn Lê.”

“Từ sự kiện vệ sinh tôi liền bắt đầu hoài nghi, chỉ là dù sao cũng là chuyện rắc rối này liền không đoán được anh ta, nhưng lần này. Kính Niên, vừa tôi vừa kêu A Dận đi xin ông nội. Trên thực tế chỉ là muốn ông nội lên tiếng một chút làm rõ ràng chuyện này đến tột cùng là lão gia tử ngầm đồng ý hay là Tiêu Lăng Dạ tự mình làm. Tôi mới vừa đưa ra, đã bị A Dận một ngụm cự tuyệt!”

Tiêu Kính Niên sắc mặt cực kỳ khó coi.

Người của Tiêu gia lớn lên đều phi thường xuất sắc nhưng Tiêu Kính Niên là cái ngoại lệ.

Tiêu Kính Niên lớn lên không có khả năng khôn khéo của lão gia tử mà là cực kỳ giống mẹ ông. Năm đó, hôn sự lão gia tử cùng mẹ đẻ ông là do một tay ba mẹ lão gia tử sắp xếp xử lý.

Năm đó ông nội đi tòng quân, khi đó còn có chút chiến loạn, ba mẹ ông nội sợ ông chết trận sa trường liền tìm người phụ nữ khôn khéo ở cách vách thôn, người phụ nữ này làm việc đều đâu vào đó nhưng là diện mạo cũng không xinh đẹp.

Người phụ nữ này chính là mẹ đẻ Tiêu Kính Niên.

Tiêu Kính Niên di truyền diện mạo của mẹ, mắt nhỏ, mũi to, môi hậu, dáng người hơi mập, tướng mạo thành thật hàm hậu, cùng anh tuấn soái khí hoàn toàn không dính dáng.




Tiêu Dục cùng Cơ Dã Hỏa lớn lên tốt hoàn toàn ÿ lại gien Liễu Uyễn Lê.

Liễu Uyễn Lê là cái loại mỹ nhân kinh diễm.

Tuy rằng hiện tại qua tuổi nửa trăm, vẫn là có thể nhìn đến phong tư thời tuổi trẻ.

Hai người đứng chung một chỗ…

Nói thật, thật sự không quá xứng đôi, Tiêu Kính Niên đối bề ngoài chính mình là có chút tự ti, cũng bởi vì cái này mọi chuyện ông đều thuận theo người vợ xinh đẹp, cũng mắt công Liễu Uyển Lê là cái có chủ ý, bởi vậy, trong nhà bắt luận sự vụ lớn nhỏ, đều là bà làm chủ.

Công ty cũng là vậy.

“Uyển Lê, nếu là Tiêu Lăng Dạ tôi liền có chút không rõ, chúng ta cùng nhà chính đều phân gia mười lăm năm, anh ta nếu muốn trả thù chúng ta đã sớm nên hành động, như: thế nào sẽ ở ngay lúc này tìm chúng ta gây phiền toái?”

Tiêu Kính Niên do dự một chút: “Có phải chúng ta nghĩ sai rồi hay không, có lẽ là đối thủ cạnh tranh?”

“Đối thủ cạnh tranh?” Liễu Uyễn Lê cười lạnh: “Chúng ta kinh doanh công ty được mười lăm năm, có dạng đối thủ cạnh tranh nào mà chưa gặp qua, néu đối thủ cạnh tranh chúng ta có thể có thủ đoạn này, công ty cũng không biết đóng cửa bao nhiêu lần, còn có thể chống được đến hiện tại sao?”

dáng.

Tiêu Dục cùng Cơ Dã Hỏa lớn lên tốt hoàn toàn ÿ lại gien Liễu Uyễn Lê.

Liễu Uyễn Lê là cái loại mỹ nhân kinh diễm.




Tuy rằng hiện tại qua tuổi nửa trăm, vẫn là có thể nhìn đến phong tư thời tuổi trẻ.

Hai người đứng chung một chỗ…

Nói thật, thật sự không quá xứng đôi, Tiêu Kính Niên đối bề ngoài chính mình là có chút tự ti, cũng bởi vì cái này mọi chuyện ông đều thuận theo người vợ xinh đẹp, cũng mắt công Liễu Uyển Lê là cái có chủ ý, bởi vậy, trong nhà bắt luận sự vụ lớn nhỏ, đều là bà làm chủ.

Công ty cũng là vậy.

“Uyển Lê, nếu là Tiêu Lăng Dạ tôi liền có chút không rõ, chúng ta cùng nhà chính đều phân gia mười lăm năm, anh ta nếu muốn trả thù chúng ta đã sớm nên hành động, như: thế nào sẽ ở ngay lúc này tìm chúng ta gây phiền toái?”

Tiêu Kính Niên do dự một chút: “Có phải chúng ta nghĩ sai rồi hay không, có lẽ là đối thủ cạnh tranh?”

“Đối thủ cạnh tranh?” Liễu Uyển Lê cười lạnh: “Chúng ta kinh doanh công ty được mười lăm năm, có dạng đối thủ cạnh tranh nào mà chưa gặp qua, néu đối thủ cạnh tranh chúng ta có thể có thủ đoạn này, công ty cũng không biết đóng cửa bao nhiêu lần, còn có thể chống được đến hiện tại sao?”

Cũng đúng.

Tiêu Kính Niên gật đầu.

“Kính Niên, ông phát hiện sự kiện lần này, cái thứ nhất nhảy ra minh tinh đưa tin là người của Truyền thông Hoa Hạ không?”

Tiêu Kính Niên sửng sốt một chút: “Hoa Hạ?”

“Không sai, chính là Truyền thông Hoa Hạ dưới trướng Tập đoàn Tiêu thị!”

Truyền thông Hoa Hạ.
Kia chính là công ty Tiêu Lăng Dạ, hơn nữa tổng tài chấp hành công ty cũng là người ở bên cạnh Tiêu Lăng Dạ từ nhỏ đến lớn – Lãnh Quân Lâm. Nói như vậy những chuyện phát sinh gần đây liền có thể giải thích được ngay.

Liễu Uyễển Lê hận nghiền răng: “Anh ta đã thành công đem chúng ta đuổi ra Tiêu gia, mấy năm nay, chúng ta cùng Tiêu gia không có bắt luận cái gì lui tới, thế nhưng còn muốn đuổi tận giết tuyệt, thật quá đáng!”

Tiêu Kính Niên bắt lấy tay bà ta: “Uyển Lê, bà đừng kích động.”

Bà sao có thể không kích động.

Mười lăm năm trước, sau khi cùng nhà chính phân nà, hai vợ chồng bọn họ đươc phân quyền quản lý khách sạn, trải qua thời gian mười lăm năm, bọn họ thành công đem công ty đưa ra thị trường!

Công ty chính là tâm huyết hai vợ chông bọn họ.

Hiện tại sắp bị hủy diệt.

Bà sao có thể không phẫn nộ!

“Không được!” Liễu Uyễn Lê tốc chăn ngồi dậy: “Tôi không thể trơ mắt nhìn công ty suy bại đi xuống như vậy.”

ong-xa-tong-tai-hac-am-305-0


Hiện tại, cũng chỉ có bọn họ có thể tự cứu mình.

“Bà tức muốn hộc máu như vậy đi tìm ông nội, chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn thôi!” Tiêu Kính Niên giữ chặt bà, đè lại bả vai bà để bà ngồi xuống: “Bà trước mắt cứ từ từ, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại trước.”

“Cho ai?”

“Tiêu Lăng Dạ!”

Liễu Uyễn Lê lập tức không nói.




Tiêu Kính Niên móc di động ra, tìm số điện thoại Tiêu Lăng Dạ, do dự một chút vẫn là ấn gọi.

Di động mau chóng được kết nói.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối nhưng không ai nói chuyện.

Tiêu Kính Niên thử hô một tiếng: “Tiêu Lăng Dạ?”

Một lát.

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói thanh lãnh trầm ổn Tiêu Lăng Dạ: “Tôi còn tưởng rằng cuộc điện thoại này còn phải hai ngày mới nữa mới gọi đến.”

Hai vợ chồng liếc nhau, Liễu Uyễn Lê lập tức đoạt lấy di động, lạnh lùng nói: “Tiêu Lăng Dạ! Nói như vậy, anh thừa nhận những tin tức xấu của công ty gần đây đều là anh làm sao?”

“Đúng là tôi!”

Liễu Uyển Lê không nghĩ tới anh sẽ như vậy thống khoái thừa nhận, sửng sốt một giây đồng hò, theo sau, bà giận dữ: “Tiêu Lăng Dạ, mười lăm năm trước, tôi và anh của anh mười lăm năm chưa từng xuất hiện trước mặt anh, chúng ta làm được hứa hẹn năm đó, tại sao anh lại muốn lật lọng!”

“Không vì cái gì, tâm tình không tốt!”

Liễu Uyễển Lê tức giận, ngón tay run run.

Tâm tình không tốt?

Liền bởi vì tâm tình không tốt cho nên liền tới tìm phiền toái cho bọn họ?

Hơn nữa vừa tìm một cái liền chính là phiền toái trí mạng!

“Chuyện này chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ!”

Cảnh cáo?




Nho nhỏ?

Mẹ nói Công ty cơ hồ vạn kiếp bắt phục, anh ta lại nói này chỉ là cái cảnh cáo “Nho nhỏ”!

Hai vợ chồng thiếu chút nữa tức chết.

Liễu Uyển Lê cơ hồ muốn đem điện thoại bóp nát: “Tiêu Lăng Dạ, anh có ý tứ gì?”

So với hai người tức muốn hộc máu, thanh âm Tiêu Lăng Dạ ở thu đêm có vẻ thập phần lạnh băng: “Quản cho tốt Tiêu Dục!”

Cái gì?

Hai vợ chồng vừa định tiếp tục hỏi, di động kia đã truyền đến “tút tút tút” cúp máy.

Hai vợ chồng tức giận, sắc mặt đỏ lên.

Nhưng đồng thời, hai người cũng coi như là hiểu rõ.

Hoá ra lần này Tiêu Lăng Dạ đối công ty dùng ra loại thủ đoạn lôi đình này là bởi vì Tiêu Dục đắc tội anh ta!

Bệnh viện.

Tiêu Diễn nhìn anh trai mình cúp máy, đột nhiên vô cùng đồng tình Tiêu Kính Niên cùng Liễu Uyền Lê.

Mẹ nó!

Bọn họ coi như có nghĩ đến bể đầu cũng chỉ sợ cũng nghĩ không ra Tiêu Dục là như thế nào đắc tội anh trai. “Anh, anh cần gì nói chân tướng cho bọn họ, làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán đi hỏi đi!”

Tiêu Lăng Dạ tùy tay đem điện thoại ném tới một bên, nhìn mắt đồng hồ.
Đã buổi tối 9 giờ rưỡi.

“Đoàn phim còn chưa có kết thúc công việc sao?”

“Chắc là sắp.” Tiêu Diễn ngồi cạnh Tiêu Lăng Dạ: “Anh anh anh trai, anh còn không có nói cho em nguyên nhân đâu!”

Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt quét mắt một cái.

“Bọn họ tìm không thấy phương pháp giải quyết, lại đã biết đầu sỏ gây tội, em nói bọn họ sẽ làm như thế nào?”

Tiêu Diễn sửng sốt.

Cứu không được công ty, lại tìm được rồi người khởi Xướng.

Mẹ nó!

Tiêu Kính Niên cùng Liễu Uyển Lê coi trọng công ty nhất, biết nguyên nhân ở trên người Tiêu Dục, tuyệt đối có thể lột một lớp da của anh ta.

Tiêu Diễn run lập cập.

Anh yên lặng thay Tiêu Dục mặc niệm ba phút.

Hung hăng giáo huấn Tiêu Dục một trận lại không cần chính mình động thủ.

Chiêu này quả thực khiến người ta phát rồ nha!

Bắt quá thật sự rất sảng khoái!

Ha ha ha hai Ai biểu Tiêu Dục kia hỗn cầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi củal Muốn bao nuôi khiến thanh danh tiểu Quán Quán bị hao tổn!

Mẹ nó!




Dám bao nuôi chính thím hai của mình.

Không hung hăng giáo huấn một trận, anh ta cũng không biết “chú hai” này hai chữ viết như thế nào!

Làng chung cư đại học.

“Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch!!”

Tiếng đập cửa dồn dập biểu hiện người gõ cửa đang phẫn nộ, Lâm Vi tắm rửa xong vừa mới thay áo ngủ liền nghe được thanh âm.

Cô ta hoảng sợ.

Một người ở nơi này, làm sao có người gõ cửa được?

Nhớ tới lần trước đồ vật trong nhà bị cướp sạch không còn, Lâm Vi nhìn nhìn khắp nơi, chạy nhanh đi phòng bếp tìm dao phay, sau đó đi nhanh vọt tới phòng khách đứng một chỗ.

“Thịch thịch thịch.”

Tiếng đập cửa không ngừng.

Lâm Vi dán ở trên vách tường, lặng lẽ đem cửa gỗ mở ra một cái khe hở nho nhỏ.

Hàng hiên trung ánh đèn sáng tỏ.

Cô ta rõ ràng thấy được bên ngoài người tới.

“Đang.”

Dao phay theo tiếng mà rơi.

ong-xa-tong-tai-hac-am-306-0


Từ lúc cô ta xảy ra chuyện đến bây giờ, hôm nay là ngày cô ta vui vẻ nhát.




Anh A Dục tới tìm cô ta.

Khẳng định là sau khi tách ra, lại nghĩ tới cô ta tốt thế nào cho nên trở về muốn quay lại.

Lâm Vi càng nghĩ càng vui vẻ.

Đúng vậy.

Bọn họ hơn tình cảm bốn năm, sớm đã thành thói quen làm bạn lẫn nhau, sao có thể nói tách ra liền tách ra đâu.

“Anh A Dục.”

“Không vội.” Tiêu Dục một phen giữ chặt cổ tay của cô.

Phanh phanh phanh.

Lâm Vi trái tim thình thịch loạn nhảy, cô ta vừa mới tắm xong, trên người tản ra hương sữa tắm thanh dịu. Cô mặc một váy ngủ màu đen, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, tóc hỗn độn rối tung trên vai, có loại dụ hoặc muốn nói lại thôi.

Lâm Vi đối với dáng người chính mình cực kì tin tưởng.

Cô ta cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh A Dục, đã trễ thế này, anh tới tìm em là có chuyện gì sao?”

Tiêu Dục mặt không biểu tình nhìn cô ta.

Một giây!

Hai giây!

Năm giây qua đi.

Lâm Vi nửa ngày không được đáp lại, kinh ngạc ngắng đần liền nhìn thấy Tiêu Dục híp mắt nhìn cô ta, ánh mắt so với thu đêm còn muốn lạnh hơn, mang theo hàn khí lạnh đến xương tủy, trong ánh mắt có một tia như có như không trào phúng.
Xoát!

Như là một đầu nước lạnh tưới ngay vào đầu, Lâm Vi cả người lạnh lẽo.

“Anh A Dục.”

“Lâm Vi, tôi quả nhiên xem thường cô.”

Lâm Vi không rõ nguyên do nhìn anh.

*A, hôm nay cuộc họp báo rất vui vẻ đi, mệt tôi trước kia còn cảm thấy cô là cô gái đơn thuần vô hại nhất trên thế giới này, nguyên lai là mắt bị mù, thế nhưng không thấy ra cô khẩu phật tâm xà, âm ngoan ác độc!”

Lâm Vi toàn thân phát lạnh, trên mặt tươi cười một tắc tắc cứng đờ: “Cho nên anh tới tìm tôi là để hỏi tội?”

Tiêu Dục châm chọc: “Bằng không thì là gì, quay lại với cô sao?”

Ánh mắt anh khinh thường ở trên người Lâm Vi dạo qua một vòng, ánh mắt lộ liễu khiến Lâm Vi cảm thấy như mình trần trụi không mặc quần áo, cười lạnh nói: “Đùa cái gì vậy! Lâm Vi, cô đã sớm bị tôi ngủ sạch, giờ nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy ghê tởm! Cô cho rằng hiện tại cô còn lực hấp dẫn với tôi hay sao!”

Lâm Vi sắc mặt trắng bệch!

Cô ta nằm mơ cũng không thể tưởng được những chữ nan kham ác độc là từ trong miệng anh nhỏ ra.

“Tiêu Dục!”

ong-xa-tong-tai-hac-am-307-0


Vi ở bên nhau, còn ở bên nhau nhiều năm như vậy!

“Lâm Vi, cô có thể chia tay xong còn muốn thọc tôi một đao! Thế nào, nhìn đế nhiệu quả cuộc họp báo đi, nhìn đến những dân mạng mắng tôi máu chó đầy đầu, trong lòng cô có phải đặc biệt cao hứng hay không?” Lâm Vi trong lòng rét run: “Cho nên, anh tới tìm tôi, chính là để trách tôi?”




“Tôi không nhàm chán như vậy!”

Tiêu Dục duỗi tay, chỉ vào cửa phòng.

Lâm Vi nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Cho cô một giờ thời gian thu thập, thu thập xong, lập tức từ này căn hộ này cút đi!”

Lâm Vi sửng sốt, sau một lúc lâu, cô ta mới tìm về thanh âm chính mình: “Anh nói cái gì?”

“Tôi vốn dĩ nghĩ hảo tụ hảo tán, mặc kệ cô lừa gạt tôi như thế nào, tốt xấu gì cũng theo tôi bốn năm, tôi đem căn hộ này để lại cho cô, xem như đối với cô máy năm nay bồi thường. Nhưng cô không biết tốt xấu, chia tay còn muốn ở’ trước mặt truyền thông chửi bới tôi, nếu như vậy, kia cũng không có gì mà niệm tình cũ, tôi cũng không sợ xé rách mặt, hiện tại lập tức cuốn gói cút đi!”

Ha hat Ha ha ha!

Lâm Vi quả thực muốn cười, cô ta cũng thật sự cười.

Cô ta như là nghe được thiên đại chê cười, cười ngã trước ngã sau, cuối cùng cô ta cong eo cười chảy cả nước mắt.

“Buồn cười, ha ha, quá buồn cười, Tiêu Dục, mệt cho tôi chia tay còn đối với anh nhớ mãi không quên, anh quả thực chính là một kẻ cặn bã!”

Tiêu Dục đột nhiên giơ lên tay.

“Đánh! Tới, hướng nơi này đánh!” Lâm Vi nhón chân, chỉ vào mặt mình, lạnh giọng nói: “Hung hăng đánh! Tốt nhất là đánh sưng hoặc là trực tiếp đánh hỏng mặt tôi! Như vậy, tôi ngày mai liền lại có thể lên hot search. Đến lúc đó mọi người sẽ biết người đàn ông ân ái với tôi bốn năm rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ!”

Tiêu Dục tay lơ lửng giữa không trung.

Mẹ nó!

Hiện tại bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm anh cùng ba mẹ.




Bọn họ chính là muốn tìm đến hét thảy các quan hệ có thể khai quật, sau đó hung hăng quật khởi công ty.

Nếu lúc này anh lại bởi vì đánh Lâm Vi lên hot search, đối với công ty tuyệt đối trăm hại mà không một lợi.

Tiêu Dục cắn răng, hung hăng thu hồi tay.

Anh không liếc mắt nhìn Lâm Vi một cái, chỉ vào cửa: “Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”

“Mơ tưởng!”

Tiêu Dục tức đến bật cười: “Lâm Vi, mẹ nó cô có xấu hỗ hay không, tôi tuy rằng đáp ứng đem này căn hộ cho cô, nhưng là còn chưa có sang tên. Hiện tại, này vẫn nhà của tôi, cô ăn vạ không đi, chính là xâm chiếm tài sản tư nhân phi pháp, cô có tin tôi lập tức báo cảnh sát hay không!”

Thấy Lâm Vi sắc mặt khẽ biến, Tiêu Dục hừ lạnh một tiếng: “Sợ? Hiện tại lập tức cút ra khỏi nhà tôi!”

Lâm Vi cười lạnh.

Cô dứt khoát nhàn nhã ngồi xuống sô pha.

“Cút!”

“Không có khả năng!”

Đồ đã đưa cho cô còn muốn lại à?

Vậy không phải bốn năm thanh xuân kia của cô đem cho chó ăn rồi sao.

Nếu đã xé rách mặt, cô cũng không sợ xé cho càng khó xem, Lâm Vi mở ra một lọ sữa chua, không thèm nhìn Tiêu Dục: “Tặng đồ cho tôi còn muốn lấy lại, mơ cũng không mơ được!”

“Lâm Vi, cô thật không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
“Báo đi, báo nhanh lên!” Lâm Vi nhún nhún vai, một bộ lợn chết không sợ nước sôi: “Tôi sợ gì chứ! Đến lúc đó cảnh sát tới, nhiều lắm đem tôi đuổi ra. Đến lúc đó tôi lưu lạc đầu đường anh nói xem chỉ bằng gương mặt này của tôi có thể hay lại trở thành tin tức đứng đầu giải trí?”

Tiêu Dục nắm chặt tay.

Lâm Vi uống ngụm sữa chua, sữa chua trôi xuống cổ họng, lạnh băng theo cổ họng xuống dạ dày, cô liếm liếm môi, chẳng hề để ý nói: “Dù sao hiện tại tôi cũng đang rất hot, phỏng chừng có không ít phóng viên đều muốn phỏng vấn tôi, đến lúc đó tôi liền cùng truyền thông ăn ngay nói thật, liền nói anh tặng cho tôi một căn hộ, kết quả lại đổi ý đuổi tôi ra ngoài!”

Tiêu Dục đỏ mắt.

Mẹ nó!

Tiện nhân!

“Ai ya! Tức giận rồi sao? Đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy chứt”

“Lâm Vị, cô tìm chết?”

“Tôi đang còn sống tốt như vậy, tại sao phải tìm chết chứ.”

Lâm Vi ha hả cười rộ lên: “Tôi nhắc nhở anh một chút, mọi việc đừng làm quá tàn nhẫn! Dù sao tôi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, đừng đem tôi bức đến đường cùng quá nếu không chuyện gì tôi cũng có thể làm!”

Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt cô hiện lên vài phần ác độc.

“Tiện nhân!”

“Cũng ngàn vạn lần đừng mắng tôi.” Lâm Vi lại lần nữa cười rộ lên: “Tốt xấu gì chúng ta ở bên nhau bốn năm, anh mắng tôi như vậy, không phải tương đương đang nói chính anh bị mù bốn năm sao?”

Tiêu Dục quả thực bị chọc giận muốn điên rồi!

Thực tình anh lại ném chuột sợ vỡ: đồ, không dám thật sự làm gì Lâm Vi.

Nếu lúc này anh lại gây ra chuyện gì, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh!

Anh hung hãng nhìn chằm chằm Lâm Vi liếc mắt một cái: “Xem như cô lợi hại!”

Mẹ nó!

Hôm nay anh không nên tới nơi này.

Làm mình dính thêm xúi quầy.




“Từ từ!” Lâm Vi đột nhiên gọi lại anh.

“Còn có chuyện gì?”

Tiêu Dục không có xoay người.

Cũng không thèm nhìn cô ta một cái.

“Ngày mai đi sang tên nhà cho tôi.”

Cô khiêu khích anh như vậy, còn muốn kêu anh làm thủ tục sang tên bất động sản?

Vui đùa cái kiểu gì vậy!

Tiêu Dục xoay người cả giận nói: “Lâm Vị, tôi thấy là hình như là cô bị điên rồi thì phải, đã tới mức này rồi còn muốn nhà sao, có bản lĩnh thì dựa vào năng lực bản thân kiếm đi.”

Nói xong, anh dò xét từ trên xuông dưới đánh giá cô, mỉa mai nói: “Bằng vào danh tiếng trong giới giải trí của cô cùng khuôn mặt và dáng người này, muốn kiếm đàn ông bỏ tiền cho cô thì đâu có khó gì!”

Tim Lâm Vi hung hãng run lên.

Nhưng cô ta biết.

Lúc này cô không thể sợ hãi.

Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tôi có tìm đàn ông hay không cũng không cần anh lo, còn căn nhà này cũng là tôi tự kiếm được, bốn năm thanh xuân của tôi xứng đáng được nhận.”

“Nằm mơ!”

“Anh cũng có thể không sang tên.” Lâm Vi dựa vào trên sô pha, cái miệng nhỏ uống sữa chua: “Dù sao hiện tại công ty nhà mấy người cũng đang hot như vậy, anh khẳng định cũng không sợ lên tiêu đề nữa!”

Tiêu Dục trợn tròn mắt, liếc mắt như thiểm điện: “Uy hiếp tôi?”

“Tùy anh nói như thế nào, anh cảm tháy là uy hiếp, vậy cứ coi như tôi đang uy hiếp anh đi.”

“Lâm Vi, cô tốt nhất nghĩ kỹ hậu quả.”

Anh ta làm như đang cảnh cáo nhưng thực chất là uy hiếp.

*Tôi ở bên anh nhiều năm như vậy, thủ đoạn của anh tôi coi như cũng biết một chút, đơn giản chính là tìm người dạy dỗ tôi một chút. Anh muốn làm thế nào thì làm, chỉ cần anh không sợ bị điều tra ra, chứ tôi là không sao cả. Tôi vẫn giữ nguyên câu lúc nãy của tôi, hiện tại tôi cái gì cũng không có, hiện tại căn hộ này là của tôi, nếu anh một hai ba phải làm cho tôi thành hai bàn tay trắng, tôi đây liền cùng anh cá chết lưới rách!”

Loảng xoảng.




Lâm Vi đem sữa chua bình hung hăng ném vào thùng rác.

Cô nheo mắt lại, từ trên sô pha đứng lên, lạnh giọng nói: *Tôi thì chẳng có vấn đề gì cả, cũng không biết anh Tiêu đại công tử có dám cùng tôi liều một lần hay không!”

Không phải Lâm Vi khinh thường Tiêu Dục.

Mà là cô ta quá hiểu biết người đàn ông này.

Anh ta quá nhát gan!

Thời điểm yêu đương cũng không dám vì cô mà phản kháng ba mẹ!

Chia tay, càng không thể vì một căn phòng mà đánh bạc thanh danh anh!

Còn phần lỡ anh ta tìm người chơi chết cô sao?

Cô cho anh ta tám lá gan ta cũng không dám.

Quả nhiên.

Sau khi máy lời độc ác từ miệng cô thốt ra, sắc mặt Tiêu Dục liền khó coi.

Lâm Vi cười lạnh.

Cô duỗi tay, đủa nghịch móng tay: “Được rồi, đến từ đâu thì về chỗ đó đi, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi.”

Lâm Vi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Tiêu Dục hận đến nghiền răng.

Nơi này rõ ràng là nhà của anh ta, anh vốn là muốn đem Lâm Vi đuổi đi, nhưng hiện tại anh lại là người bị đuổi đi!

Thực tình anh lại không dám thật sự cùng cô liều mạng.

Lâm Vi mệnh tiện nhân, mệnh anh đáng giá.

Vì một căn nhà, không đáng!

Chỉ là trong lòng cực kỳ nghẹn khuắt.
Tiêu Dục cắn răng, oán hận trừng mắt liếc cô một cái: “Cô đừng quá kiêu ngạo! Căn nhà này coi như là phí chia tay của tôi cho cô. Nhưng tôi nói cho cô biết về sau chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Về sau cô còn dám ở bắt luận trường hợp nào nhắc tới tên của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”

Lâm Vi đám ừ một tiếng rồi nói.

“Cửa bên kia, đi thong thả không tiễn.”

Tiêu Dục cắn răng rời đi.

Phía sau, Lâm Vi chậm rì rì nói thêm một câu: “Đúng rỒi, ngày mai buổi sáng 9 giờ, nhớ rõ tới đây cùng tôi đi làm thủ tục sang tên bất động sản!”

Tiêu Dục dừng chân.

“Nếu ngày mai buổi sáng 9 giờ tôi không nhìn thấy anh tới tôi đây đành phải tới công ty tìm anh.”

Công ty!

Hiện tại công ty cơ hồ bị truyền thông vây quanh, nếu cô ta đến.

Tiêu Dục xoay người “Lâm Vi, cô dám!”

“Anh thử xem tôi có dám hay không!”

Hai người đấu mắt với nhau đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu thoái nhượng.

Năm phút sau.

Chung quy là Tiêu Dục có nhiều cố ky, anh hít sâu một hơi, nuốt cục tức vào trong bụng: “Tôi đã biết, buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới.”

Lúc này Lâm Vi mới cười khe khẽ thu hồi ánh mắt.

Cô đi đến bên người Tiêu Dục, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của anh: “Như vậy mới đúng, làm đàn ông vẫn là phải có chút phong độ.”




Tiêu Dục chán ghét tránh né sự đụng chạm của cô ta.

Ánh mắt Lâm Vi phát lạnh, cũng chưa nói cái gì.

Anh ta hiện tại một khắc cũng không muốn ở cùng một chỗ với Lâm Vi.

Tiêu Dục lao nhanh ra phòng khách, mở cửa ra về.

“A, vậy hẹn gặp anh ngày mai nhé.”

Tiêu Dục cũng không quay đầu.

Lâm Vi từ cánh cửa ló đầu ra, thấy Tiêu Dục đứng ở hành lang, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, buổi sáng ngày mai nhớ mang cho tôi bữa sáng, tôi đỡ phải xuống lầu mua, anh cũng biết tôi gần đây tương đối nghèo.”

Trong hành lang.

Thân hình Tiêu Dục cứng đờ một giây đồng hồ, dưới chân anh lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, anh không có đáp lại, lại giống như sau lưng có người đuổi theo đòi mạng, tốc độ xuống lầu càng nhanh.

Chờ bóng dáng anh ta biến mắt ở trong tầm mắt, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Vi mới dần dần cứng đờ, cuối cùng dần dần biến mắt không thấy.

Hơn 5 giờ, Lâm Quán Quán két thúc công việc.

Kết thúc công việc xong, cô đến Cảm Cung một chuyến.

Biệt thự đã lâu không có người ở, vườn rau xanh đều bị sương phủ vây kín khiến lá cây đều khô héo ngả màu vàng.

Mở cửa.

Trong phòng bịt kín một tầng bụi đất.




Lâm Quán Quán lên lầu, thu dọn một chút quần áo của mình, sau khi cô về nước cũng không mua thêm vài món quần áo, quần áo mùa thu cũng không có, cô tìm nửa ngày cũng tìm ra được vài món xếp vào túi.

Thu dọn xong xuôi lại đi mua thêm hai áo khoác, dạo dạo một chút liền thấy máy bộ quần áo mùa thu.

Quần áo mùa thu mới nhất thật đẹp.

Đặc biệt là thời trang trẻ em!

ong-xa-tong-tai-hac-am-309-0


Cuối cùng…

Chờ Lâm Quán Quán đến lúc tính tiền, hai tay đã tràn đày bao lớn bao nhỏ!

Thời điểm trả tiền, Lâm Quán Quán một bên thịt đau một bên cảm khái.

“Nuôi dưỡng con gái nhỏ thật có cảm giác thành tựu mà.”

Ngẫm lại cô bé ăn mặc quần áo cô mua, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, cô liên cảm thây vô cùng vui vẻ.

Lúc quẹt thẻ, cô mới phát hiện trong bóp tiền có một thẻ đen.

Thấy vậy, cô sửng sốt một chút.

Đây là lúc cô mới vừa dọn đến Cẩm Cung không bao lâu, Tiêu Lăng Dạ cho cô cái này.

Nói anh ta không biết mua quần áo.

Nếu cô nhìn thấy quần áo thích hợp với Tâm Can, liền dùng này tiền trong này mua cho Tâm Can.

Nhưng cái này cô cũng chỉ dùng qua có một lần.
Thế nhưng quên trả Tiêu Lăng Dạ.

“Tiểu thư, xong rồi.”

“Cảm ơn!”

Vì thế.

Chờ Lâm Quán Quán từ cửa hàng đi ra, bên ngoài đã tối đen, cô đưa tay ra, nhìn mắt di động.

Đã 9 giờ rưỡi tối!

Cô thế nhưng ở cửa hàng đi dạo hơn hai giờ! Lúc này cô mới phát hiện chính mình đã quên ăn cơm chiều. Ở cửa cửa hàng có tiệm ăn nhỏ, Lâm Quán Quán tùy tiện mua hai viên bạch tuộc nhỏ ăn đối phó bữa tối, lúc này mới kêu taxi đi bệnh viện.

Nửa giờ lúc sau.

Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đẩy cửa phòng phòng bệnh ra.

Cửa phòng mở ra.

Cô kinh ngạc phát hiện đèn phòng bệnh sáng lên, vừa nhắc đầu liền nhìn đến Tiêu Lăng Dạ đang ôm máy tính ở đầu giường, sắc mặt nghiêm túc, ngón tay linh hoạt ở trên máy tính gõ gõ đánh đánh, không biết đang làm cái gì.

Bên cạnh.

Chân Tiêu Diễn run run, ôm di động, động tác kịch liệt đánh game mobile.

Trên giường lớn.

Tâm Can mặc áo ngủ, dựa vào đầu giường. Cầm một quyền sách, thần sắc rối rắm, có lẽ là đụng tới chữ cô bé không biết nên kêu Tiêu Diễn dạy cô bé đọc.

Không khí cực kỳ thong thả.

Nghe được động tĩnh, ba người đồng loạt nhìn lại đây.

Tâm Can ném cuốn sách sang một bên, giang tay chạy tới Lâm Quán Quán: “Mẹ, ôm một cái!”

Cô bé nhào vào ngực cô. Trong lòng của Lâm Quán Quán cảm thấy mềm nhũn, cô ôm lấy cô bé: “Đã sắp 10 giờ rồi tại sao con còn chưa ngủ.”

Tâm Can xoa xoa mát: “Không thấy mẹ, Tâm Can ngủ không được.”




“Về sau không được như vậy, đến giờ liền ngoan ngoãn ngủ, nghe chưa?”

Tâm Can ngoan ngoãn gật đầu.

“Oal Tiểu Quán Quán, sao chị mua nhiều đồ thế?” Tiêu Diễn thu di động, từ trên sô pha xông tới, vươn cổ nhìn thoáng qua: “Oa ca ca, đều là thời trang trẻ em, là cho Duệ Duệ cùng Tâm Can sao!”

Lúc này Tâm Can mới nhìn đến nhiều túi giấy Lâm Quán Quán đặt ở đầu giường.

Cô bé hớn hở: “Mẹ mua cho Tâm Can sao?”

Lâm Quán Quán gật đầu, đem quần áo giày mua cho cô tất cả đều lấy ra.

“Oa! mẹ mẹ, tất cả đều là cho Tâm Can sao?”

“Ừm!”

Tâm Can tức khắc liền kích động.

Cô bé là tiểu công chúa Tiêu gia, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tốt nhát, trước nay cũng không thiếu quần áo, chính là cái này không giống nhau.

Cái này là mẹ mua cho cô bé đó nha!

Tâm Can ôm một đống lớn túi giấy vọt vào phòng vệ sinh “Mẹ, mẹ, con đi thử cho mẹ xem!”

“Được!”

Nhìn cô bé tươi cười, Lâm Quán Quán thỏa mãn cười rộ lên.

Chỉ cần con gái thích, dù có tiêu tiền cô cũng rất vui vẻ.

“Đúng rồi!”

Lâm Quán Quán tìm ra một cái túi giấy, đưa cho Tiêu Diễn: “Cho cậu!”

Tiêu Diễn sửng sốt, theo bản năng nhìn anh trai nhà mình lắp bắp hỏi: “Mua cho em sao?”

Tiểu Quán Quán không nhận sai người chứ?




Tiêu Diễn không dám nhận.

“Cho cậu đấy.” Lâm Quán Quán tự đáy lòng nói: “Gần đây đều làm phiền cậu chăm sóc Tâm Can.”

Tiêu Diễn nhanh chóng nhận đồ rồi mở túi ra, trong miệng còn khách khí: “Ai da! Tiểu Quán Quán quá khách khí, Tâm Can là cháu gái ruột của em, em chăm sóc cô bé là điều nên làm rồi. Chị nói xem, chị còn mua quà như thế, quá khách khí.”

Mở túi ra liền nhìn bên trong đặt một chiếc áo sơ mi hồng nhạt.

“Oa! Là một áo sơ mi, tiều Quán Quán chị thật tốt quá, em lớn như vậy rồi, trừ bỏ mẹ ra, chị là người phụ nữ đầu tiên mua quần áo cho em. Em thật cảm động.” Tiêu Diễn khoa trương hút hút cái mũi “Bất quá như thế nào là hồng nhạt vậy.”

Anh lấy áo sơ mi ra, ở trên người thử thử: “Có phải hơi nữ tính không?”

“Sẽ không!” Lâm Quán Quán cười tủm tỉm nói: “Da cậu trắng, mặc hồng nhạt đẹp.”

Oa ken két!

Tiểu Quán Quán khen anh ta đẹp!

Tiêu Diễn vui vẻ tung ta tung tăng.

Vừa mới chuẩn bị khoe khoang hai câu, đột nhiên cảm giác sau lưng từng trận gió âm hàn thỏi tới, anh vừa quay đầu lại liền nhìn đến anh trai đã khép lại máy tính, híp nửa con mắt, ý vị không rõ nhìn anh. “……”

Tiêu Diễn cười gượng một tiếng: “Khụ…… Tiểu Quán Quán, có cái nào cho anh trai em không?”

Lâm Quán Quán không thể hiểu được nhìn anh.

“Anh ta là người giám hộ Tâm Can, chăm sóc Tâm Can là đương nhiên.”

Ngụ ý.

Không cần cảm ơn anh áy, vậy thì mua quà làm gì?

“Ách.”

Tiêu Diễn tức khắc cảm thấy da đầu tê dại.

Không thể nào.

Tiểu Quán Quán mua quà cho anh lại không mua cho anh trai.
Anh nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn anh trai liếc mắt một cái.

Má ơi!

Ánh mắt kia quá lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý tốt.

Tiểu Quán Quán ơi là tiểu Quán Quán.

Cô là muốn cảm ơn tôi hay là muốn hại tôi vậy.

“Khu! Anh, em đột nhiên cảm thấy áo sơ mi này tương đối thích hợp anh, hơn nữa số đo hai chúng ta đều là giống nhau, nếu không…… cái áo này đưa anh mặc đi?”

Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: “Em mặc đi.”

“Ách.”

Không phải chứ.

Dễ nói chuyện như vậy.

Hoàn toàn không phải tác phong anh trai nhà mình nha.

Tiêu Diễn có chút hoang mang.

Không biết làm sao, liền nghe được anh ấy từ từ nói: “Rốt cuộc em cũng là người ngoài, giúp đỡ thì cũng nên được cảm ơn là đúng rồi.”

Người ngoài?

Tiêu Diễn cười gượng, nói giống như tiểu Quán Quán coi anh ấy như người thân cận vậy.

Anh!

Tiểu Quán Quán căn bản chính là không thích anh.




Em nhìn còn có thể thấy điều đấy đây?

Bắt quá lời này Tiêu Diễn cũng không dám nói, vui mừng đem áo sơ mi nhận lấy, một bên nhận lấy còn một bên khách khí: “Ai da, tiểu Quán Quán, chị chính là quá khách khí còn tặng quà cho em, làm cho em thật ngại.”

“Không cần ngại.”

*Ách?”

Lâm Quán Quán đột nhiên nhoẻn miệng cười, Tiêu Diễn đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, quả nhiên, liền nghe được Lâm Quán Quán nói tiếp: “Quần áo này coi như là quà cảm ơn cho cậu bởi vì kế tiếp một đoạn thời gian, Tâm Can khẳng định muốn phiền cậu chăm sóc nhiều một chút.”

“Ách.”

Tiêu Diễn đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ.

Mẹ nó!

Sao anh có loại ảo giác như mới bị hố nhỉ.

“Từ ngày mai tôi phải ở cùng tổ đóng phim, mãi cho đến phần diễn của tôi đóng máy, tôi mới có thể rời đi đoàn phim. Tôi tính một chút, coi như tốc độ nhanh, chỉ sợ cũng phải nửa tháng. Cho nên, kế tiếp Tâm Can liền phiền cậu chăm sóc rồi.”

Hoá ra mua quà cho anh là có dự mưu nha.

ong-xa-tong-tai-hac-am-311-0


Đôi mắt Tiêu Diễn đột nhiên sáng ngời, cầm quần áo tung ta tung tăng tiến đến trước mặt Lâm Quán Quán: “Tiểu Quán Quán, chị nói thật sao?”

“Cái gì thật?”

“Tâm Can thật sự nói em chính là chú thân yêu nhất sao?”

Lâm Quán Quán gật đầu: “Đúng vậy.”




Tiêu Diễn đột nhiên chống nạnh, cười to: “Ha ha! Em biết ngay Tâm Can thân nhất với em mà, ha ha! Nha đầu thúi này! Em biết ngoài mặt cô bé ghét bỏ em nhưng khẳng định là trong lòng thẹn thùng, ngượng ngùng biểu đạt tình cảm với em. Cho nên em mới nói, cô bé này khi còn nhỏ em còn ôm nhiều hơn anh trai ôm, trong lòng cô bé khẳng định thân với em hơn.”

Ý cười Lâm Quán Quán trong mắt chọt lóe: “Vậy vấn đề chăm sóc Tâm Can.”

Tiêu Diễn hào khí tận trời cao vỗ ngực: “Tiểu Quán Quán chị yên tâm, cứ giao cho eml”

Đạt thành mục đích.

Lâm Quán Quán tức khắc cười mi mắt cong cong.

“Em ở lại cùng đoàn phim sao?”

Một bên, ngồi ở trên sô pha vẫn luôn không có mở miệng Tiêu Lăng Dạ rốt cuộc đã mở miệng, anh nhíu mày lại, nhìn qua không quá tán đồng: “Đoàn phim nhiều người, hoàn cảnh cũng không tốt lắm.”

“Tôi là đi làm việc chứ không phải đi hưởng phúc!” Lâm Quán Quán ngắt lời anh: “Huồng chỉ, việc này cũng chẳng có gì gian khổ, có khách sạn ở, có cơm, đạo diễn đoàn phim cùng các diễn viên cũng đều dễ ở chung, tôi không cảm thấy có cái gì không tốt.”

Cô nhàn nhạt nhìn Tiêu Lăng Dạ.

Hoàn cảnh thế này thật tốt bao nhiêu.

Bao ăn bao ở, còn có tiền.

Đổi thành ba năm trước đây, cô cầu đều cầu không được.

Bỏ đi!

Người này sinh ra ngậm thìa vàng, nói trắng ra là chính là một cái đại thiếu gia không biết khó khăn nhân gian, ý nghĩ của cô,anh đương nhiên không hiểu được.

Biểu tình Lâm Quán Quán đều thể hiện trên mặt, Tiêu Lăng Dạ liếc mắt một cái liền xem thấu.

Anh đỡ trán.

Anh chỉ là đau lòng cô, không nghĩ tới dừng ở trong mắt ĐỐI: Bỏ đi!
Cô vui vẻ là được rồi.

Nhưng nghĩ, nếu cô đóng phim, chỉ sợ mười ngày nửa tháng đều không thấy được cô, trong lòng anh đột nhiên liền khó chịu.

Hết lần này tới lần khác.

Anh lại không là gì với cô.

Hoàn toàn không thể can thiệp quyết định của cô.

Tiêu Lăng Dạ nhấp miệng, ngồi ở trên sô pha giận dỗi.

Một bên.

Tiêu Diễn còn không có phát hiện không khí không đúng, lập tức nhiều chuyện truy vấn: “Tiểu Quán Quán, tại sao đang êm đẹp, máy người lại phải ở lại đóng phim? Đúng rồi đúng rồi, em có xem tin tức giải trí nói, đoàn phim thay đổi nữ chính, có phải có liên quan đến việc ở lại đóng không?”

“Ừm!”

Vừa rồi ăn hai viên bạch tuộc nhỏ, lúc này Lâm Quán Quán cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cô rót ly nước nóng hồi, miệng nhỏ uống một ngụm. Nước ấm chui xuống bụng, dạ dày lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này mới trả lời Tiêu Diễn: “Hôm nay nữ chính đã tới, “Uyễển Phi Truyện” vì muốn đuổi kịp thời điểm nghỉ đông sẽ ra mắt, cho nên chỉ có thể liều mạng tăng tốc tiến độ quay.”

Tiêu Diễn cực kỳ nhiều chuyện, hơn nữa bạn gái cũ cơ bản đều là lăn lộn giới giải trí cho nên đối với chuyện trong giới cũng tương đối quen thuộc.

Nghe xong một chút liền hiểu.

Anh tiếp tục truy vấn: “Đúng rồi đúng rồi, vậy nữ chính đổi thành ai vậy?”

“Chu Tư Tư!”

Giọng nói rơi xuống, Lâm Quán Quán liền nhìn đến biểu tình Tiêu Diễn đột nhiên trở nên cực kỳ mắt tự nhiên.




AI Có biến!

Lâm Quán Quán đột nhiên cười rộ lên: “Tiêu Diễn, cô Chu Tư Tư này sẽ không là tình nhân cũ của cậu đấy chứ.”

“Phi phi phi, tiểu Quán Quán chị nói bậy gì đó vậy, tuy rằng bạn gái cũ em có một đống lớn nhưng là con người của em rất có nguyên tắc, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, em mới sẽ không xuống tay với nữ diễn viên ở Hoa Hạ đâu.”

Tiêu Diễn nâng cằm lên, ngạo kiều nói: “Huống chỉ, cái kia Chu Tư Tư năm nay đều 32 tuổi, so với em còn lớn hơn mắy tuổi, em không có tình cảm chị em đâu.”

Lâm Quán Quán nhướng mày.

Ái chà chà!

Biết Chu Tư Tư là nghệ sĩ Hoa Hạ thì không kỳ quái, nhưng lại biết cụ thể tuổi cô ta: “Tiêu Diễn, không phải là cậu thầm mến cô ta đấy chứ?”

*Phốc.”

Tiêu Diễn thiếu chút nữa bị chính nước miếng mình là cho sặc chét, anh khoa trương chỉ vào cái mũi của mình: “Em? . Cập nhật truyện nhanh tại || TRUMt ruyen.o rg ||

Kiểu yêu thầm như vậy có thể xuất hiện trên người em sao! Bổn thiếu gia nếu thích ai liền lập tức xuống tay nha.”

Cũng đúng!

“Vậy sao khi nghe được tên cô ta, cậu lại phản ứng kỳ quái như vậy.”

“Cái Chu Tư Tư kia không có quan hệ với em.”

Nói.

Anh cần thận nhìn Tiêu Lăng Dạ liếc mắt một cái.




Trong lòng Lâm Quán Quán đột nhiên “Lộp bộp” một chút.

Ánh mắt Tiêu Diễn vừa rồi nhìn Tiêu Lăng Dạ là có ý gì?

Chẳng lẽ…

Chu Tư Tư cùng Tiêu Lăng Dạ có quan hệ?

Cô theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ.

Lại thấy mặt anh không biểu tình, thần sắc không gợn sóng, trước sau như một mặt than, mặc kệ là từ trên mặt hay là từ ánh mắt đều nhìn không ra bắt luận cái cảm xúc gì.

Ha hả.

Lâm Quán Quán tự giễu cười cười.

Cô như thế nào đã quên, người trước mắt là có tiếng sẽ che giấu cảm xúc, chỉ cần anh không nghĩ cho người nhìn ra liền coi như người ta nhìn mù đôi mắt, chỉ sợ cũng nhìn không ra bắt cứ thứ gì.

Chỉ cần nghĩ Chu Tư Tư cùng Tiêu Lăng Dạ có quan hệ, trong lòng cô liền giống như có một khối đá nặng nề đè ép.

Nặng nề.

Rầu rĩ.

Nghẹn khó chịu.

Lâm Quán Quán bực bội, hung hăng uống mấy ngụm nước nóng.

“Tế”

Cô đã quên đây là nước sôi, nước mới vừa tiến trong miệng, cô lập tức phun ra, nháy mắt bỏng rát đến nhe răng trợn mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK