Liễu Uyễn Lê trong lòng nén giận.
Như thế nào vô dụng như vậy!
Đã qua bao nhiêu ngày rồi, gặp nhiều phụ nữ như vậy thế nhưng không có một cái thành công!
*A Dục, con rốt cuộc có dụng tâm hay không vậy?”
“Mẹ, con đã thực sự nỗ lực rồi, căn bản chính là mấy người đó chướng mắt con!”
“Con còn không biết xáu hổ nói nữa!” Liễu Uyễển Lê nổi giận nói: “Nếu không phải lúc trước con không nghe mẹ nói, khăng khăng cùng Lâm Vi ở bên nhau, kết quả đem thanh danh chính mình làm cho xấu như vậy, hiện tại đến nỗi thành bị người ghét bỏ như vậy sao!”
Tiêu Dục nắm chặt tay, cúi đầu không nói.
Nếu!
Nếu!
Lại là nếu!
Sự tình đều đã biến thành như vậy, còn vẫn luôn nói nếu nếu nếu phía trước làm sao, hiện tại liền sẽ không như thế nào thế nào!
Nếu anh có năng lực biết trước, anh căn bản sẽ không làm những chuyện đó rồi.
Tiêu Dục tự giễu cười cười.
Nói trắng ra là.
Bất quá là lợi nhuận đụng tới phiền toái, tìm không thấy biện pháp giải quyết, mà vừa vặn anh lại đụng vào họng súng, thành nơi đảm đương bị trút giận mà thôi.
Ngoài miệng luôn mồm đều là vì tốt cho anh, trên thực tế thì sao.
Buổi tối hôm nay đối tượng xem mắt lớn lên là cái bộ dạng gì?
Trừ bỏ gia thế, cái gì cũng không nhìn được.
Liền tính một thân hàng hiệu, trang điểm, cũng che giấu không được xấu xí, xáu còn chưa tính, còn béo!
Cân nặng của cô ta còn gấp hai lần anh!
Nếu chỉ là bề ngoài khó coi chút, anh cũng liền nhịn, kết quả cô gái nhà giàu kia bởi vì là con gái một, từ nhỏ bị nuông chiều đến vô pháp vô thiên, thời điểm xem mắt với anh, cô ta chưa từng buông điện thoại xuống.
Thời điểm cô ta gọi điện thoại hoàn toàn không kiêng dè anh.
Ngay trước mặt anh cùng người đàn ông ở điện thoại bên kia tán tỉnh, cái này còn không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cô ta còn tiếp cuộc điện thoại như thế nữa.
Anh lúc ấy thiếu chút nữa quăng chén chạy lấy người!
Vì tình huống công ty anh cố gắng nhẫn nhịn.
Kết quả thì sao.
Anh nhớ tới cảnh tượng lúc ấy người phụ nữ béo kia tắt điện thoại.
“Ai nha, thật là ngượng ngùng, nghiệp vụ tương đối nhiều.” Cô ta uống một ngụm champagne, thời điểm nhìn anh đôi mắt tỏa ánh sáng: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”
Tiêu Dục thiếu chút nữa nôn ra cơm tối hôm qua.
“La tiểu thư.”
“Ai nha, này xưng hô quá xa lạ rồi, nhũ danh tôi kêu Mỹ Mỹ, anh kêu tôi là Mỹ Mỹ là được!”
“Ha hả chuyện nhà anh tôi cũng nghe nói một ít, tôi cảm thấy néu có thể, hai chúng ta có thể kết hôn!”
*Kết hôn?”
“Đúng vậy!” Mỹ mỹ chớp chớp mắt, cô ta rất béo, béo đến mức ngũ quan đều chồng chéo lên nhau, thời điểm chớp mắt chẳng những không có chút mỹ cảm nào, còn có loại cảm giác dầu mỡ.Cố tình, cô ta còn không có tự giác, cười nói: “Mục đích cuối cùng của xem mắt còn không phải là vì kết hôn sao? Tôi nguyện ý kết hôn với anh!”
Cô ta nguyện ý?
Mẹ nó!