Về đến nhà, cô vội vàng tắm rửa, từ phòng tắm bước ra, Lâm Duệ đã bước lên một chiếc ghế dài nhỏ, hâm nóng bánh, bảo quản cháo trứng thịt nạc trong lò vi sóng.
“Mẹ ơi, ăn sáng thôi!”
“Bảo bối thật tuyệt!”
Lâm Quán Quán tắm xong, tinh thần sảng khoái, cô cúi người hôn cậu bé một cái, lấy một cái bát trong bếp và đổ cháo ra bát, xếp bánh hấp ra đĩa, bày lên bàn ăn.
Lâm Quán Quán mua đồ ăn sáng cho ba người, cô nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy Tâm Can đâu, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Duệ Duệ, Tâm Can đâu rồi đâu rồi 2”
Lâm Duệ cảm thấy có chút phiền muộn, lắc đầu nói: “Con không biết.”
“’m.°”
Trong khoảng thời gian này, Tâm Can chỉ cần mỗi sáng thức dậy tắm rửa xong là sẽ tới đây tìm Lâm Duệ chơi, hai đứa nhỏ căn bản không thể tách rời trừ lúc ngủ, Lâm Quán Quán cũng đã quen với khung cảnh này, nhất thời không thấy Tâm Can, trong lòng có chút khó chịu.
Tên nhóc kia cầm một cái bánh bao, miệng nhỏ gặm từng miếng từng miếng, cụp mắt xuống nói: “Mẹ, từ hôm qua Tâm Can đã không đến đây rồi…”
Lâm Quán Quán sững sờ.
Chẳng lẽ … bởi vì cô cự tuyệt ngủ cùng, nên Tiêu Lăng Dạ đã dứt khoát không để Tâm Can chơi cùng với Duệ Duệ?
Cô cau mày.
Vậy thì thật là quá nhỏ nhen.
Như đoán được cô đang nghĩ gì, Lâm Duệ nhét nốt mấy miếng bánh còn lại vào miệng, ngẳng đầu lên nói: “Hôm qua nhà của Tâm Can đã xảy ra một số chuyện. Ngay cả 120 cũng gọi đến.
Cô ấy đã không xuất hiện từ hôm qua đến giờ…”
Không lẽ Tâm Can đã bị bệnh sao?
Lâm Quán Quán giật mình, nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, “Con đã hỏi tình hình chưa? Tâm Can bị bệnh à?”
“Trưa hôm qua, người làm của gia đình Tâm Can đến mang bữa trưa cho con, con đã hỏi rồi, họ nói rằng chú Tiểu bị ngã ở nhà, tình hình rất nghiêm trọng, hiện giờ chú ấy đã đến bệnh viện để điều trị rồi, chú Tiêu không có ở đó, sẽ không có ai chăm sóc cho Tâm Can, Tam Can đã được gửi đến nhà cũ nhà họ Tiêu rồi. “
Lâm Quán Quán đột nhiên” lộp bộp “trong lòng!
“Chú Tiêu?”
Là Tiêu Lăng Dạ hay Tiêu Diễn?
Tên nhóc ngắng đầu lên, “Là chú Tiêu Lăng Dạ!”
Tiêu Lăng Dạ hôn mê phải nhập viện!
Còn gọi 120!
Chắc không phải là do mắt ngủ đâu, đúng không …
Lâm Quán Quán có chút luống cuống, không ăn nổi bữa sáng nữa, cô đặt bát xuống, có chút khó xử.
“Mẹ ơi, chúng ta đến bệnh viện thăm chú Tiêu nhé.”
“ÙHh Lâm Quán Quán ngập ngừng, trước đây cô nhất quyết bỏ đi mặc cho Tiêu Diễn yêu cầu, bây giờ để cô đi gặp Tiêu Lăng Dạ…sẽ rất xáu hỗ khi gặp mặt.
“Duệ Duệ, chú Tiêu sẽ mau khỏe thôi, chúng ta hãy đợi chú ấy về rồi qua nhà thăm chú ấy.”
Lâm Quán Quán cúi đầu thất thần, “… ờ.”
Tuy nhiên, vài ngày tới, không có ai xuất hiện trong biệt thự cả.
Mỗi ngày vào buổi trưa, sẽ có người hầu ở biệt thự giao bữa ăn cho Lâm Duệ vào một giờ cố định, nhưng Tiêu Lăng Dạ không bao giờ xuất hiện nữa.
N Không chỉ Tiêu Lăng Dạ, mà ngay cả Tiêu Diễn và Tâm Can cũng chưa bao giờ quay lại.
Không phải là bệnh quá nghiêm trọng đến mức vẫn chưa xuất viện đấy chứ.
Lâm Quán Quán suy nghĩ rối bời, cô đã NG vài lần khi quay phim rồi.
Đã quay cảnh ban đêm trong vài ngày qua, không dễ dàng gì cuối cùng cũng đã xong, Lâm Quán Quán trở về nhà để tắm sau đó nằm trên giường.
Cô giữ điện thoại, nửa ngày chưa động đậy.
Lâm Quán Quán ơi Lâm Quan Quán, mày và Tiêu Lăng Dạ bây giờ là bạn bè, ngay cả khi không phải là bạn, Tiêu Lăng Dạ vẫn là sếp của mày. Quan tâm đến sếp của mình … vô cùng có lý mà.
Hơn nữa, Duệ Duệ cũng không gặp Tâm Can mấy ngày nay, rất không có tâm trạng, coi như là vì Duệ Duệ, thì cô cũng nên hỏi thăm tình hình của Tiêu Lăng Dạ một chút.
Lâm Quán Quán thuyết phục bản thân, cuối cùng, cô tìm tên của Tiêu Lăng Dạ trên WeChat, gửi cho anh một tin nhắn.
“Boss, tôi nghe nói là anh bị ốm. Bây giờ anh đã khá hơn chưa?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Quán Quán tiếp tục cầm điện thoại chờ tin nhắn trả lời, nhưng … tin nhắn này như đá chìm đáy biển, không có bắt kỳ phản hồi nào.
Cùng lúc đó.
Bệnh viện Khang Hoa.
Tiêu Lăng Dạ mặc một bộ quần áo sọc xanh trắng, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không thể che giấu được khí chất đế vương trong người. Anh nằm trên giường bệnh đã năm ngày, thời gian càng trôi qua, sắc mặt càng ngày càng lạnh!
Ngoài phòng bệnh.
Các quan chức cấp cao của tập đoàn quốc tế Tiêu Thị lần lượt canh gác bên ngoài, ai nấy đều cầm tài liệu báo cáo, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, xô đẩy nhau không ai dám vào trước.
Đúng lúc này, Tiêu Diễn đi tới.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đến bên cạnh Tiêu Diễn.
“Nhị thiếu gia! Cứu mạng!”
“Nhị thiếu gia! Giúp tôi gửi tài liệu được không, làm ơn đi mà, sau này nhị thiếu gia có gì chỉ thị, tôi nhất quyết sẽ không chối ( “Nhị thiếu gia… Vì tình bạn lâu năm của chúng ta, giúp đỡ… “
Vừa nói, mọi người vừa lập tức nhét hết tài liệu vào vòng tay của Tiêu Diễn, Tiêu Diễn giận tới sắp nổ tung.
“Biến! Mấy tên không có lương tâm này, có chuyện tốt thì chưa thấy bao giờ nghĩ tới bổn thiếu gia, hiện tại mới nghĩ tới à, không làm không làm, kiên quyết không làm!”
“Nhị thiếu gia, anh là em trai ruột của chủ tịch, chủ tịch khẳng định đối xử với anh nhẹ nhàng như gió xuân … “
“Cút cút! Có mà giống với sự lạnh kinh khủng của gió thu quét lá rụng tứ tung ấy! “
Tiêu Diễn nghĩ đến vẻ mặt của anh trai, trong lòng chọt giật mình, nhanh chóng trả lại tất cả tài liệu cho mọi người.
Má ơi!
Mấy ngày nay anh trai cứ như từ sông băng trở về, băng lạnh ngàn năm cũng không bằng, anh trai mà đổi sắc mặt lục thân không nhận, đến cả hắn cũng sợ chứ không đùa.
“Nhị thiếu gia…”
“Đừng nói nhảm, có chết cùng chết! Đi, chúng ta cùng nhau đi vào!” Mọi người sắc mặt đột nhiên xám như tro tàn.
Tiêu Diễn mở cửa, bước vào trước, các giám đốc điều hành đi theo sau anh ta, lông mày đều cụp hết xuống.
“Anh…”
“Bang!”
Tiêu Lăng Dạ tiện tay ném tập tài liệu trong tay xuống, sắc bén nói, “Đây là kế hoạch cấp tiểu học gì vậy, Tiêu Diễn, cho cậu hai tiếng để làm lại!”
Tiêu Diễn ôm tập tài liệu, thiếu chút nữa khóc luôn rồi.
Mọi người đều im lặng.
Ôi Chúa ơi!
Ngay cả Nhị thiếu gia cũng không thèm cho tí mặt mũi nào, vậy bọn họ…
Mọi người nhìn nhau, càng muốn khóc hon.
Trong nửa giờ sau đó, tất cả các giám đốc điều hành đều bị hành tới muốn chết luôn cho rồi.
Tiêu Lăng Dạ không khiển trách ai, nhưng chỉ liếc nhìn với ánh mắt sắc bén thôi cũng đến mức khiến trong lòng run lên bần bật, sau đó cũng không nói những báo cáo đó có vấn đề ở đâu, mà lạnh lùng nói: “Làm lại!”
“Làm lại!”
” Làm lại! “
Sau nửa giờ, các quản lý cấp cao đã toát hết mồ hôi hột.
Sau khi Tiêu lăng Dạ đọc tất cả các báo cáo, khuôn mặt của anh càng lạnh như băng ngàn năm.
Không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên căng thẳng.
Mọi người cúi đầu, bầu không khí ngột ngạt tới không dám thở mạnh.
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của Tiêu Lăng Dạ để trên đầu giường đột nhiên vang lên “ding–”, Tiêu Lăng Dạ liếc nhìn nó một cái. Khi anh nhìn thấy tin nhắn hiện lên từ WeChat, khuôn mặt lạnh lùng của anh đột nhiên đông cứng lại, sau đó, như là trận tuyết lần đầu tiên được gặp mặt trời ấm áp, cái lạnh trên khuôn mặt anh tan biến với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người nhìn nhau.
Chỉ có Tiêu Diễn ngửa cổ lên nhìn, thấy người gửi WeChat là Lâm Quán Quán.
Tiêu Diễn chảy nước mắt.
Chị dâu, cứu mạng!