Nóng quá!”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ khẽ thay đổi.
Tình hình như vậy, chắc chắn là bị người khác bỏ thuốc!
“Quán Quán.”
“Nóng!”
Bị quấn chăn lên người, Lâm Quán Quán không cách nào bỏ ra được, nhắm hai mắt, gấp sắp khóc: “Nóng quá.”
Trên mặt cô với ở bên ngoài cổ đều đỏ lên không bình thường, hơn nữa màu đỏ kia còn ngày càng đậm.
Tiếp tục như vậy….
Có thể bị nguy hiểm hay không? Tiêu Lăng Dạ đè lại bả vai cô, dùng sức quơ quơ: “Quán Quán, tỉnh tỉnh!”
“Ngô.”
Cảm nhận được đụng chạm, cánh tay cô từ trong chăn dò ra tới, bắt được tay anh, cô vẫn nhắm hai mắt như cũ, thân thể lại giống con rắn cứ quấn lấy: “Mát quá…
Thật mát quá!”
Đôi tay tiếp xúc.
Mu bàn tay anh hơi lạnh.
Lòng bàn tay cô nóng bỏng.
sắc mặt Tiêu Lăng Dạ đại biến, anh kéo tay cô xuống, lòng bàn tay chạm đến trán của cô.
Trán cô nóng hổi, gương mặt cũng vậy.
Sao có thể nóng như vậy! “Quán Quán.”
“Ư ư, nóng.”
Cơn mát lạnh biến mất, Lâm Quán Quán sắp khóc, hai cánh tay cô không ngừng quơ qua quơ lại ở giữa không trung, muốn tóm lấy cánh tay mát lạnh kia.
Đột nhiên! Cô bắt lấy cánh tay Tiêu Lăng Dạ, cô lập tức ngồi dậy, từ trong chăn bò ra tới, dùng sức ôm lấy Tiêu Lãng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ hít vào một hơi không khí lạnh.
Hai tay anh cứng đờ bên người, bởi vì cô không manh áo che thân, anh hoàn toàn không dám đụng vào cô, càng không dám đẩy cô ra.
“Quán Quán.”
Tiếng anh khắc chế mà ẩn nhẫn.
“A, Thật mát mẻ!”
Lâm Quán Quán ôm anh giống như Gấu koala, coi anh như khối băng, dùng để xua tan nhiệt độ trên người.
Cách lớp quần áo, Tiêu Lăng Dạ đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên người cô.
Hết lần này tới lần khác.
Cô không còn thành thật, giống sâu lông không ngừng uốn qua uốn lại.
Lại lần nữa Tiêu Lăng Dạ hít một hơi.
Tiếng anh thành khẩn: “Quán Quán, buông tay!”
“Nóng.”
Không! Như vậy không được! Tiếp tục như vậy cô sẽ nguy hiểm! Đem tất cả ý nghĩ kiều diễm trong đầu, tất cả đều vứt ra ngoài, Tiêu Lăng Dạ nhắm mắt lại, quả quyết rút ga giường trên giường lớn quấn chặt thân thể cô.
“Ngô…”
Tay chân đều bị che lại, cô không có cách nào nhúc nhích, nóng không ngừng nhích tới nhích lui.
Đi bệnh viện! Tiêu Lăng Dạ ôm lấy cô, đi nhanh ra ngoài.
Nhưng vào lúc này.
Cửa phòng lại lần nữa bị mở ra.
Cái đầu Tiêu Diễn dò xét lặng lẽ tiến vào: “Anh, Quân Lâm bọn họ đều tới “Tống Liên Thành tới ròi sao?”
“Tới”
“Kêu cậu ta vào”
“Hả?”
Không mất quá nhiều thời gian, Tống Liên Thành đã vào tới, nhìn thấy tình huống trước mắt, anh hoảng sợ: “Này, đây là có chuyện gì?”
“Mau đến xem cô ấy!”
Tống Liên Thành nhìn về phía Lâm Quán Quán đang trong lòng Tiêu Lăng Dạ, trời lạnh như vậy chứng tỏ cô rất nóng, mái tóc đen dài mướt mồ hôi, từng sợi từng sợi dính ở trên mặt, cổ đỏ hồng, gương mặt cũng hồng cơ hồ sung huyết.
Tống Liên Thành hoảng sợ, theo bản năng chạm đến cái trán của cô.