Con ngươi Tiêu Lăng Dạ có chút sáng lên.
“Vậy quyết định như vậy đi, từ giờ trở đi, chúng ta chính thức thăng cấp là bạn trai bạn gái!”
Cuối cùng Lâm Quán Quán cũng ý thức được chỗ nào không đúng.
Bỗng nhiên cô ngẳng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của Tiêu Lăng Dạ.
Phil Thế nhưng lại bị tính kết Cô nhìn biểu cảm anh như vừa trút được gánh nặng, cô lại có chút chua xót.
Cũng đúng thôi!
Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế, lại vì cô mà dụng tâm như vậy, theo đuổi cô thời gian dài như: vậy, vậy mà cái danh xưng cũng không có cho người ta.
Ngẫm lại cũng quá đáng thương.
Được rồi được rồi.
Xem như anh vì cô mà suy xét cân nhắc kỹ như vậy, cô hào phóng cũng không so đo với anh.
Hai người nói chuyện thêm chút nữa.
Mắt Lâm Quán Quán nửa khép nửa mở, dựa vào bờ vai của anh, ngáp không ngừng.
“Mệt rôi?”
“Dạt” .
Truyện Dị Năng
“Vậy em đi ngủ đi.”
Tiêu Lăng Dạ ôm cô nằm xuống.
Lâm Quán Quán giật mình một cái, lập tức tỉnh táo, cô ngôi thăng người, đôi mắt trừng to nhìn Tiêu Lăng Dạ: “Ngủ?”
Tiêu Lăng Dạ nhướng mày: “Có vấn đề sao?”
phil Đương nhiên là có vấn đề.
Lâm Quán Quán trừng đôi mặt: “Không phải anh định ngủ ở đây đó chứ?”
“Không được?”
“Đương nhiên không được!”
“Vì sao?”
Anh còn hỏi vì sao không được!
“Tiêu Lăng Dạ, chúng ta mới vừa xác định mối quan hệ yêu đương còn chưa đến một giờ, khụ… Anh không cảm thấy như vậy quá nhanh sao?”
“Không cảm thấy!”
Trên thực tế, anh còn cảm thấy có chút chậm.
“Không được không được, quá nhanh rồi.” cô hoàn toàn không tiếp nhận được.
Khu!
Tuy rằng… Tuy rằng hồi trước bọn họ cũng có ngủ chung trên một chiếc giường rồi nhưng lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ là mình đang ‘cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp’ thôi, hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ khác trong đầu.
Hiện tại thì khác rồi.
Mẹ nó.
Anh thăng cấp thành bạn trai.
Lúc này bọn họ ngủ cùng nhau … Mẹ nó, lỡ cô không nhịn được, không cần thận mê đắm sắc đẹp, rồi bổ nhào vào anh.
Lâm Quán Quán giật mình một cái, cắm mình nghĩ tiếp nữa.
Mẹ nó.
Lại nghĩ đến cảnh 18+.
Cô nắm chặt chăn, lắc đầu một cái liều mạng: “Không được không được, tốt nhất anh vẫn nên về phòng mình ngủ đi. hiện tại Duệ Duệ chán ghét anh như vậy, nều ngày.
mai nhìn thấy anh ở đây… Em dám cam đoan, con sẽ càng thêm chán ghét anh!” Lâm Quán Quán nói một lúc lâu nhưng không nghe thấy động tĩnh gì của Tiêu Lăng Dạ.
Vừa xoay đầu.
Thì thấy Tiêu Lăng Dạ xốc chăn đi xuống giường, Lâm Quán Quán cho rằng anh chuẩn bị đi, thở phào một cách nhẹ nhõm.
Nhưng mà…
Tiêu Lăng Dạ lại đi tới cửa phòng ngủ.
“Rắc” một tiếng, anh khóa trái cửa phòng ngủ lại.