Trong phòng khách.
Thấy Tiêu Diễn ngày càng mắt kiểm soát, Lâm Quán Quán vội vàng ngăn anh ta lại:“ Tiêu Diễn, cậu làm gì vậy hả, đừng hủ dọa Ninh Ninh!”
Tiêu Diễn nhíu lông mày, nhìn Giản Ninh người mà chỉ cách anh 10cm: “Cô là Ninh Ninh?”
Giản Ninh đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tránh xa anh ra: *Tôi tên gì thì có liên quan gì đến anh!”
Cô gái bé nhỏ này tuổi không quá lớn, giọng điệu lại không hề đơn giản.
Khoảng cách của hai người rất gần.
Vóc dáng của Giản Ninh không cao là một cô gái nhỏ nhắn, đầu đội chiếc khăn choàng màu đen. Mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, bộ quần áo màu đen làm tôn lên làn da trắng. Lông mày thanh tú, sống mũi cao và đôi môi hồng hào.
Tiêu Diễn xoa cằm.
Nếu để ý kỹ hơn, cô gái bé nhỏ trông rất xinh đẹp.
Có điều đem so với anh ấy thì vẫn còn kém xa.
“Tiêu Diễn, cậu mà hù dọa Ninh Ninh là tôi không để yên cho cậu đâu.” Lâm Quán Quán lại hét lên.
Tiêu Diễn bĩu môi.
“Vì chị dâu tương lai của tôi, hôm nay tôi không so đo với cô.
Chị dâu tương lai?
Giản Ninh kinh ngạc nhìn anh: “Anh là em trai của anh Tiêu à?”
“Hừm!”
Giản Ninh có vẻ xem thường: “Sao không giống gì hết!
Tiêu Diễn tức gần như nôn ra máu.
Khi đang chuẩn bị dạy dỗ cô gái này, Giản Ninh tận dụng lúc anh đang mắt cảnh giác, xoay người nhanh chóng chạy thoát khỏi anh ta.
Tốc độ của cô nhanh như một con thỏ, như một cơn gió chạy xa anh, xem anh như là một hiểm họa nhanh chóng núp vào góc phòng.
Tiêu Diễn nghiền răng.
Anh ta bước đến ghế sofa, ngồi xuống cạnh Tiêu Lăng Dạ, còn ánh mắt vẫn nhìn Giản Ninh ở góc phòng: “Quán Quán, vậy cô gái này là ai vậy?”
“Trợ lý của chị đấy.” Lâm Quán Quán nhìn dáng vẻ ấm ức của anh ta, không thể không đảo mắt: “Tiêu Diễn, cậu sắp là đàn ông 30 tuổi rồi, sao phải so đo với một cô gái nhỏ chứ.”
Tiêu Diễn tự mình lầm bằm.
“Chị sẵn tiện nhắc nhở cậu một chút, Ninh Ninh không chỉ là trợ lý của chị còn là bạn của chị, cậu dám khiêu khích cô ấy, chị sẽ không khách khí với cậu đâu.”
Mặt của Tiêu Diễn tối sầm lại: “Quán Quán, chị ở phe nào vậy?”
“Cần phải nói sao, chị là phụ nữ đương nhiên đứng về phe Ninh Ninh rồi.”
” Không có được sự xoa dịu từ phía Lâm Quán Quán, Tiêu Diễn lập tức chuyển ánh mắt sang Tiêu Lăng Dạ, “Anh!”
Tiêu Lăng Dạ dịch chuyển lại gần về phía Lâm Quán Quán, cách xa Tiêu Diễn một chút, thể hiện ý kiến rõ ràng.
Vãi!
Anh hiểu là anh của mình có chị dâu quên luôn em trai nhưng có chị dâu mà không cần em trai thì thật là quá đáng.
Tiêu Diễn gần như bị máy người này hùa vào trêu tức.
Tiêu Lăng Dạ nhìn em trai không có chút biểu cảm, đợi em trai bình tĩnh mới hỏi: “Tại sao em đến đây?”
“Anh nói vậy không bị ngượng sao!” Tiêu Diễn bực tức khi nhắc tới điều này: “Buổi sáng ở công ty em nhìn thấy anh vội vàng đi ra, hỏi anh làm gì, anh nói về nhà, em nghĩ có chuyện gì xảy ra rồi, khẩn trương lái xe đuổi theo, kết quả …. chờ xe em ra khỏi nhà xe thì không thấy bóng dáng anh đâu. Em sợ có chuyện gì xảy ra nên vội vàng về nhà xem sao.”
“Em về nhà chính rồi?”
Tiêu Diễn càng tức giận: “Anh! Anh cũng thật quá đáng, anh nói về nhà, em liền tưởng anh về nhà kia cơ, ai mà biết anh đến đây.”
Một bên.
Lâm Quán Quán ngắn người ra một lúc.
Trong tiềm thức của Tiêu Lăng Dạ thì đang coi chỗ của cô như là nhà riêng của mình rồi?
Cô như thể được ngâm toàn thân của mình trong nước ấm, thật sự thoải mái.
Hai người nhìn nhau trìu mến.