Ớt cay nhỏ này thật thú vị, thời điểm tức giận gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, trong ánh mắt hừng hực liệt hỏa, nhưng lại không làm gì được anh.
Mắt thấy cô đi, Tiêu Diễn nhanh đuổi theo: “Uy, tức giận sao?”
“Ha hả.”
“Ớt cay nhỏ.”
Đầu tiên là uy, hiện tại là ớt cay nhỏ!
Anh ta rốt cuộc phải cho cô bao nhiêu cái biệt danh nữa!
Giản Ninh giận dữ, xoay người trợn mắt nhìn: “Tôi có tên!”
“Ai nha, tên gì đó chỉ là cái danh hiệu thôi, không cần nghiêm túc như vậy chứ!”
Giản Ninh buồn bực không thôi.
Cô vừa định mắng tiếp, ánh mắt đột nhiên vừa chuyển: “Anh nói rất đúng, tên chỉ là cái danh hiệu.”
“Nghĩ như vậy là được rồi!”
*Hoa Hồ Điệp!”
Tiêu Diễn há hốc mồm: “Cái gì?”
Giản Ninh cười xinh đẹp: “Không phải anh nói tên chỉ là cái danh hiệu thôi sao, tôi cảm thấy tên Tiêu Diễn này quá bình thường, căn bản là không xứng với anh cho nên tôi lấy cái tên khác cho anh. Hoa Hồ Điệp, thế nào, dễ nghe đúng không, đặc biệt phù hợp khí chất của anh luôn.”
Khóe miệng Tiêu Diễn giật giật.
Cái gì mà đặc biệt phù hợp với khí chất.
Cái này không phải là mắng anh sao.
Có tình, vừa rồi người nói tên chỉ là cái danh hiệu lại là anh, lúc này phản bác, vậy không phải vả mặt bạch bạch Sao.
Ngây người một lúc, Giản Ninh đã chạy tới cửa.
Căn hộ có tổng cộng ba cái phòng ngủ, Lâm Quán Quán cùng hai đứa nhỏ mỗi người một cái phòng ngủ. Lúc Giản Ninh dọn vào, Lâm Quán Quán vốn dĩ muốn đem phòng Tâm Can cho cô ấy, sau đó Tâm Can tạm thời ngủ với cô.
Nhưng Giản Ninh không đồng ý, cô ấy nói để cô ngủ ở phòng sách trên gác là được rồi nhưng phòng sách đó quá nhỏ lại là gác mái có chút âm u, Lâm Quán Quán không đồng ý, vì thế phải chọn ra biện pháp trung hòa ý kiến.
Vốn dĩ ở dưới lầu có một khu vực để đồ trang trí nên đành dọn lại làm thành phòng của Giản Ninh.
Lúc này.
Giản Ninh đã mỏ cửa, đang chuẩn bị vào phòng.
“Aiya! Lúc này mới có máy giờ à, không phải cô muốn đi ngủ đó chứ.” Tiêu Diễn ngăn lại: “Nói chuyện một chút đã chứ.”
“Cútt”
*Chậc chậc chậc! Ngủ đi ngủ đi, ăn xong cơm chiều không vận động mà đi ngủ thì chờ béo thành heo gả không ra đi.”
Câu này quả thực chính là công kích trực tiếp nha.
Giản Ninh tức đến cả người phát run, cô mở cửa, ngẳng đầu tức giận nói: “Nhàn nên trứng đau hả! Tôi gả hay không liên quan khỉ gì tới anh!”
Nói xong.
“Phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Tiêu Diễn vươn cổ, cửa phòng của cô vững chắc đụng vào mũi Tiêu Diễn một cái.
*A”
Mũi đau xót, nước mắt Tiêu Diễn lập tức chảy ra.
Anh che mũi, tức giận mắng: “Phi! May mắn cái mũi này của tiểu gia là thật, bằng không đụng kiểu này thế nào cũng gãy rồi!”
Anh xoa xoa cái mũi, khó chịu gõ cửa: “Ớt cay nhỏ, con mẹ nó cô ra đây cho tôi!”
“Răng rác.”
Một tiếng giòn vang.
Tiêu Diễn vặn then cửa, thình lình phát hiện cửa phòng bị khóa trái từ bên trong.
“Phi!”
Tiêu Diễn ấn vài cái cũng không có phản ứng, anh cắn răng: “Cô chờ đó cho tôi!”