Người phụ nữ Lâm Vi này có tính mục đích quá mạnh, ai biết cô ta cầm tiền rồi có rời khỏi Vân Thành rồi sinh đứa con này ra hay không?
Nếu như vậy, sau này còn phiền toái hơn.
Trong xe.
Tiêu Dục lái xe, Lâm Vi ngồi ở ghế phụ.
Hai người không nói gì.
Sau một lúc lâu.
Xe ngừng lại ở một bệnh viện tư.
*Xuống xe đi!”
Lâm Vi nhấp môi xuống xe.
Tiêu Dục đi trước, anh xếp hàng đăng ký, Lâm Vi yên lặng theo sau.
Khu vực giải phẫu.
Trước khi giải phẫu.
Lâm Vi ngồi ở trên băng ghế dài lạnh, bàn tay vuốt ve bụng nhỏ, đôi mắt lại dừng ở trên người Tiêu Dục: “Anh…
Thật sự không muốn sờ con?”
Vẻ mặt Tiêu Dục chán ghét.
Lâm Vi đau đớn hét lên: “Tiêu Dục!”
“Làm gái cũng đừng bắt người ta lập đền thờ! Nếu cô dùng hai ngàn vạn mua đứt sinh mệnh đứa nhỏ này, đã nói lên cô cũng không có cảm tình gì đối với con, một khi đã như vậy, đừng làm ra vẻ giả bộ luyến tiếc cho ai xeml”
Lâm Vi cắn răng.
Tiêu Dục nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường.
Bệnh viện tư nhân này cũng tốt, ít người.
Cho nên, công tác chuẩn bị xong xuôi đã sắp xếp giải phẫu ngay.
Thời điểm Lâm Vi làm phẫu thuật, Tiêu Dục chờ ở bên ngoài.
Thời gian thực hiện cũng rất nhanh.
Từ tiêm đến gây tê, đến khi hoàn thành giải phẫu cũng mắt tầm vài phút thôi.
Giải phẫu xong.
Lâm Vi nghỉ ngơi ở phòng theo dõi, chờ đợi thuốc gây tê hết tác dụng.
Bàn tay cô đưa xuống vuốt ve bụng nhỏ.
Nơi đó…
Đã trống rỗng, không còn cảm nhận được sinh mệnh của con nữa.
Cô nhắm hai mắt, một giọt nước mắt từ lăn dài từ khóe mắt.
Nửa giờ sau.
Y tá thông báo với cô: “Cô có thể đi rồi.”
“Cảm ơn!”
Y tá đỡ Lâm Vi xuống giường, đi ra phòng cách ly.
Theo bản năng cô nhìn về phía ngoài cửa.
Thấy thế, mặt y tá đồng cảm nhìn cô: “Cô đang tìm bạn trai cô sao?”
“Anh ta ở đâu?”
“Anh ta… Xác định cô hoàn thành giải phẫu liền đi rồi.”
Trái tim!
Hung hăng đau xót!
Hóc mắt Lâm Vi đỏ bừng, siết chặt nắm tay.
Có như vậy mà cũng không chờ nổi, liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy dư thừa sao!
Trong lòng cô tràn đầy hận thù.
Y tá lo lắng nhìn cô: “Cô… Cô không sao chứ?”