Trên đường, Hứa Dịch lái xe, Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ ngồi ghế sau, nghe Hứa Dịch nói chuyện, cô nheo mắt lại bùi ngùi.
“Ôi! Hứa Dịch, anh cứ ân cần chu đáo thế này khéo em lại muốn lấy anh làm chồng mất thôi!”
“Ồ… đề nghị này được đấy, tậu được cả trâu lẫn nghé.”
Lâm Duệ gật đầu đầy nghiêm túc, “Mẹ, có thể nghiêm túc cân nhắc đề nghị này!”
“Không được! Bố nuôi con chỉ được phép nhìn từ xa, không chơi đùa được.”
Hứa Dịch bật cười ha hả, “Được phép chơi đùa.”
Lâm Quán Quán: “…”
“Tiếc cho em không có cái phúc ấy.”
Cô và Hứa Dịch quen nhau ở nước ngoài hai năm rưỡi trước.
Thời điểm ấy, cô vừa đăng ký thi vào trường nghệ thuật London, trình độ tiếng Anh cũng chỉ ở mức giao tiếp đơn giản, không ít lần bị người ta kỳ thị.
Những năm đó, phân biệt chủng tộc là vấn nạn thường thấy.
Nhất là với các sinh viên nữ!
Sau khi sinh con, vóc dáng của Lâm Quán Quán lại càng nóng bỏng, trong trường không ít người theo đuổi cô, đám sinh viên nữ thì ganh ghét, thường xuyên chơi xấu.
Chính Hứa Dịch đã năm lần bảy lượt giúp đỡ cô.
Sau này, Hứa Dịch bỏ học, nhưng cũng không cắt đứt liên lạc với cô, biết làm mẹ đơn thân cần đến tiền nên luôn giới thiệu việc làm cho cô.
Hầu hết là làm diễn viên quần chúng trong các đoàn phim.
Vừa có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất lại có thể giúp cô tích lũy thêm kinh nghiệm trong đoàn phim.
Tóm lại, Hứa Dịch là quý nhân, cũng là ân nhân của cô.
“Hứa Dịch, tiền thuê nhà…”
“Khi nào nhận cát-xê thì gửi lại anh!”
“Tin em thế cơ à?”
“Là người quản lý thì đương nhiên phải có niềm tin vào nghệ sĩ của mình chứ!”
Nửa năm trước, Hứa Dịch về nước.
Ba ngày trước, anh ấy gọi điện cho cô, nói trong nước đang có bộ phim cung đấu tên “Uyển Phi truyện” chuẩn bị khai máy, được đầu tư kinh phí 300 triệu tệ, quy tụ dàn diễn viên hùng hậu.
Bộ phim truyền hình này được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, rất nổi tiếng trên mạng, biên kịch cũng chính là tác giả.
Đạo diễn trứ danh trong nước Lý Mưu chỉ đạo.
Do là phim truyền hình đề tài cung đấu nên cần rất nhiều nữ diễn viên xuất sắc, trong số đó có một vai nữ phụ hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cô, Hứa Dịch hỏi cô có muốn trở về casting hay không.
Đây là một cơ hội tuyệt vời!
Cộng thêm một vài nguyên do khác nên Lâm Quán Quán lập tức quyết định về nước, Hứa Dịch ủng hộ cô vô điều kiện, và đã trở thành người quản lý của cô.
Còn về Hứa Dịch, Lâm Quán Quán không có gì hơn ngoài lòng cảm kích.
Lâm Quán Quán ôm Lâm Duệ, lay chiếc ghế lái, nghiêng đầu hỏi, “Ê… Hứa Dịch, anh nói thật đi, có phải anh bị nhan sắc của em làm cho mê mệt nên mới giúp em hết lần này đến lần khác không? Này, anh nói thật lòng mình đi, em không trêu đùa gì đâu, em đẹp hoa nhường nguyệt thẹn nghiêng nước nghiêng thành, anh phải lòng em cũng là hợp lý.”
Tự luyến quá đi mất!
Hứa Dịch và Lâm Duệ nhìn nhau, hai người cùng lúc làm ra vẻ chịu hết nổi mắc ói.
“Ha ha!”
……
Khê Thủy Nhân Gia là nhà hàng món Trung cao cấp nổi tiếng ở Vân Thành.
Với thiết kế là một tòa nhà cổ kính, đi qua cửa lớn như thể bước vào đại viện thời cổ đại, có đình đài lầu các nước chảy dưới cầu, có nhân viên phục vụ mặc Hán phục dẫn khách hàng qua dãy hành lang sơn son quanh co đến căn lầu trong cùng để dùng bữa.
Căn lầu có hai tầng, tầng một kê bàn riêng, tầng hai là phòng đặt, được trang trí hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa, thanh tao nhã nhặn, ý vị hàm súc.
Chưa đến bữa tối mà cá bàn tầng một đã chật kín người.
Lâm Quán Quán chẹp miệng than vãn, “Người giàu đông thật!”
Trước kia cô có từng nghe nói đến nhà hàng này.
Kinh doanh vô cùng phát đạt!
Phát đạt đến mức nào?
Riêng bàn tầng một phải đặt trước ba tháng, phòng trên tầng thì cần đặt trước từ nửa năm, hơn nữa… chưa chắc gì đã đặt được.
“Hứa Dịch, rốt cuộc anh làm nghề gì thế…”
Hình như chẳng có việc gì mà anh ta không làm được cả.
“Yên tâm, anh không làm ăn phạm pháp.” Hứa Dịch bế cậu nhóc đi phía trước, cười bảo, “Nhà hàng này là của một người bạn anh mở, anh không cần đặt trước.”
Thì ra là vậy!
Nhân viên phục vụ dẫn họ lên phòng đã đặt trước trên lầu hai.
Cậu nhóc chưa đầy tháng đã ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên trở về nước, được thấy văn hóa truyền thống nước nhà, cậu nhoài ra trên vai Hứa Dịch nhìn không chớp mắt.
Trong ký ức, dùng bữa tại một nhà hàng cao cấp tầm cỡ này đã là chuyện từ ba năm về trước.
Lâm Quán Quán bất giác thấy hoang mang lo sợ.
“Hứa Dịch, em muốn đi vệ sinh.”
“Rẽ phải đi đến cuối là tới.”
“Đợi em một lát, em sẽ quay lại ngay.”
Lâm Quán Quán vào WC rửa mặt rồi men theo hành lang đi ngược trở lại, còn chưa tới cửa phòng, bỗng đâu một cơn gió thổi qua.
“Mẹ!”
Chân cô bị một cánh tay mềm mại ôm chặt cứng, Lâm Quán Quán lập tức định thần lại, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy chói lóa cả mắt.
Một cô bé trắng trẻo hồng hào chừng ba bốn tuổi đang ôm lấy chân cô, cô bé có phong cách thật khác lạ, mái tóc xù mì đầy cá tính, khoác chiếc áo da đính nút kim loại, bên dưới mặc chân váy voan tua rua đính kim sa lấp lánh trông rất phô trương, dưới ánh đèn, kim sa phản chiếu ánh sáng đủ màu khiến người ta lóa mắt.
“Bé ơi, con nhận nhầm người rồi hả?”
Cô nhóc lắc nguầy nguậy mái đầu xù mì, mặt đầy kiêu hãnh, “Con có phải trẻ lên ba đâu, làm sao nhận nhầm được, mẹ chính là mẹ của con!”
“Vậy năm nay con mấy tuổi?”
Cô nhóc giơ ra bốn ngón tay, líu lô nhấn mạnh thêm, “Bốn tuổi! Hai hôm trước con mới qua sinh nhật ba tuổi, giờ đã sang bốn tuổi rồi!”
Quả đúng là không phải trẻ lên ba nữa, khóe miệng Lâm Quán Quán co giật!
Xưa nay Lâm Quán Quán không thích đứa trẻ nào ngoại trừ Duệ Duệ, nhưng không biết tại sao, bị cô nhóc này ôm lấy, cô lại không hề thấy phản cảm.
Nếu năm xưa đứa con gái sinh đôi của cô sống sót được, chắc cũng sẽ đáng yêu như thế này.
Anh mắt Lâm Quán Quán dịu hẳn lại.
“Cô bé…”
“Mẹ ơi mẹ vào đây mau!”
“Ơ…”
Cô nhóc không đợi Lâm Quán Quán lên tiếng, đã túm tay kéo cô vào một căn phòng đặt riêng, “Mau vào đây này mẹ ơi!” .
Truyện Lịch Sử
Vòng qua cánh cửa hình vòm bước vào phòng ăn, Lâm Quán Quán mới phát hiện trong phòng còn có hai người khác.
Một nam một nữ ăn vận chỉnh chu, ngồi đối diện nhau đang dùng bữa.
Từ góc độ của Lâm Quán Quán chỉ có thể nhìn được bóng lưng người nam, nhưng vừa khéo có thể trông thấy khuôn mặt người nữ, không đợi cô bình tĩnh lại, cô nhóc đã kéo tay cô xông tới.
“Bà thím, đây là mẹ của tôi nè, sao hả, đẹp không, bỏ xa bà thím mười con phố chưa! Tôi nói nghe nha, nhan sắc của bà thím đừng nói là lọt được vào mắt của bố tôi, đến cửa của tôi còn không qua nổi nữa là, tôi không có muốn em trai em gái của mình sau này trông như yêu quái già đen thui đâu!”
“Con, con…” Người nữ tức đỏ mặt.
Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp: “Bố một lòng một dạ với mẹ tôi, bọn lẳng lơ diêm dúa các người không quyến rũ được đâu, nên cô hãy bỏ cuộc sớm đi!”