“Em biết, em cũng không nói là không phải nha.”
“Ai cũng không được nói không tốt về con trai anh.”
Đúng vậy!
Tiêu Diễn hoàn toàn bại trận.
Nửa giờ sau.
Rốt cuộc Lâm Quán Quán và Tâm Can cũng trở về.
Tâm Can nói chuyện với Duệ Duệ ở phòng bệnh, Lâm Quán Quán chạy tới tìm Tiêu Lăng Dạ: “Thế nào thế nào, hôm nay quan hệ với Duệ Duệ có đỡ hơn chưa?”
Tiêu Lăng Dạ buông máy tính bảng: “Không có.”
Lâm Quán Quán nhíu mày: “Đứa nhỏ này, lần trước em có nói chuyện với con, hỏi con vì cái gì không thích anh nhưng đứa nhỏ này không chịu nói.”
Trong khoảng thời gian này.
Mắt cô tháy Tiêu Lăng Dạ đối xử rất tốt với Duệ Duệ.
Nói thật, cô rất cảm động. .
truyện kiếm hiệp hay
Tuy rằng Tiêu Lăng Dạ không làm tròn trách nhiệm với Duệ Duệ mấy năm nay nhưng anh cũng không phải có ý, nhìn xem anh đối xử tốt với Tâm Can thế nào? Nếu anh biết mình còn có đứa nhỏ Duệ Duệ này, khẳng định thái độ cũng vẫn sẽ đối tốt với Duệ Duệ!
Duệ Duệ cũng chưa từng cảm thụ tình thương của ba, dù sao cũng là cha con nhau, cô vẫn rất hi vọng nhìn thấy quan hệ bọn họ trở nên tốt hơn.
Nhưng là…
Đứa nhỏ Duệ Duệ này là thật bướng bỉnh.
Không chịu cho Tiêu Lăng Dạ một cái sắc mặt tốt.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy mình nên biến mắt một chút vẫn là tương đối tốt.
Bởi vì chỉ cần có cô ở bên, mặc kệ chuyện gì Duệ Duệ đều muốn cô làm cho, người làm mẹ như cô, bị đôi mắt nhỏ Duệ Duệ nhìn… Căn bản không đành lòng không hỗ trợ.
Cứ như vậy, sự tồn tại của Tiêu Lăng Dạ liền thành đồ trang trí.
Bởi vậy, suy nghĩ một chút rốt cuộc cô quyết định, cho hai cha con bọn họ một ít thời gian cùng không gian.Vì thé, buổi sáng hôm nay nhận được điện thoại của Lý Mưu, cô không chút do dự liền chạy lấy người.
Hơn nữa đi một mạch suốt một ngày trời để Tiêu Lăng Dạ hoàn toàn chăm sóc Duệ Duệ.
Như vậy bọn họ cũng không thể không nói lời nào?
Nói không chừng là Duệ Duệ có thể nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ quan tâm cậu.
Không nghĩ tới…
Vẫn là vô dụng.
Lâm Quán Quán đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này cũng không biết sao lại thế này, trước kia không phải rất thích anh sao, còn nỗ lực tác hợp hai người chúng ta ở bên nhau,hiện tại lại không thích anh. Con cái giờ đều vui buồn thất thường vậy à!”
Cô nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ: “Ngày thường Tâm Can cũng như vậy sao?”
“Đôi khi.”
… Lâm Quán Quán đỡ trán: “Thật đúng là sinh đôi, không được, em phải tìm cơ hội nói chuyện lại với Duệ Duệ.
“ÙP Tiêu Diễn: “…”
Ha ha.
Mẹ nó!
Anh trai không phải vừa mới nói, không ai được nói xấu con anh sao.
Bây giờ tiểu Quán Quán nói, anh lại không dùng ánh mặt lạnh chết cóng đó nhìn cô?
Mẹ nó!
Anh xem như đã hiểu.
Anh chính là người không được ưa thích!
Tiêu Diễn ngã vào trên giường, cắn chăn mền rồi ngủ trong sự bi phẫn.
Hôm sau.
Biệt thự Tiêu gia.
Sáng sớm, Tiêu Dục còn chưa tỉnh ngủ đã bị bà Trương vội vàng đánh thức.
“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia cậu mau tỉnh lại đi, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt …”