Tiêu Diễn bất mãn, không dám đá Tiêu Lăng Dạ, liền đá vào Cơ Dã Hỏa: ‘Này, nhóc con cho tôi một chút ý kiến đi.”
*…” Cơ Dã Hỏa: “Chú muốn ý kiến như nào?”
“Gì cũng được.”
Cơ Dã Hỏa suy nghĩ một chút: ‘Tôi đang nghĩ, tuy rằng chú ba không phải người ở trong giới giải trí, nhưng truyền thuyết về chú đã được lưu truyền rộng rãi trong giới, nếu bị phóng viên chụp ảnh biết được chú và Lâm Song Song dây dưa với nhau. Chuyện này mà truyền đến tai ông bà nội thì có phải chú chết sẽ rất khó xem không?”
Tiêu Diễn cười cứng ngắc.
Bởi!
Làm sao anh quên được chuyện này.
Không biết vừa rồi có bị chụp lén cảnh anh bị Lâm Song Song quần lấy ở cửa không!
Phi!
Ông bà già nhà anh không biết rõ chuyện cụ thể như thế nào, chỉ cần nghĩ anh và Lâm Song Song có liên quan chuyện gì, lại liên tưởng đến chuyện ly hôn của Lâm Song Song với Lãnh Quân Lâm… Bọn họ nhất định sẽ giết chết anh mà không cần hỏi nguyên do, sau đó còn đánh anh một trận tơi bời.
Nghĩ đến đây, Tiêu Diễn rùng mình một cái, đột nhiên không thể ngồi yên.
“Anh trai, anh phải cứu em.”
Tiêu Lăng Dạ đang nghĩ đến Lâm Quán Quán thôi miên hôm nay, tâm tình không tốt, hiện tại không có tâm trạng nói chuyện với Tiêu Diễn.
Vừa ngẳng đầu liền nhìn thấy Lâm Quán Quán đứng ở trước cửa phòng, ánh mắt anh chợt dịu đi: ‘Tỉnh rồi hở?”
“Vâng!” Lâm Quán Quán bước tới.
*“Đói bụng chưa? Anh đã đặt bữa tối rồi. Đợi lát nữa sẽ giao tới. Em ngồi đây đợi một lát.”
“Được! . ngôn tình tổng tài
Lâm Quán Quán cười nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lăng Dạ một cách tự nhiên.
Tiêu Diễn bị phớt lờ.
Tiêu Diễn rất giận dữ!
Anh không phải là vì giúp tiểu Quán Quán báo thù nên mới để bản thân rơi vào chuyện này sao, hiện tại cần sự trợ giúp từ anh trai vậy mà anh trai không giúp.
Quá đáng!
Tiêu Diễn đứng dậy ‘Xoát” một cái, nhưng suýt nữa đụng phải Giản Ninh đang đưa sữa nóng cho Lâm Quán Quán.
Ngay khi Tiêu Diễn định nói lời xin lỗi, Giản Ninh chán ghét liếc nhìn anh một cái, sau đó … bưng sữa lách qua người anh, đi hướng khác.
Chính là Tiêu Diễn quá giận mà không có nơi nào để trút giận, thấy thái độ Giản Ninh lập tức tức giận, hét lên với Giản Ninh: “Ớt cay nhỏ, cô có ý gì?”
Giản Ninh đem ly sữa đến trước mặt Lâm Quán Quán, trực tiếp coi Tiêu Diễn như không khí.
Phớt lờ anh!
Cũng dám phót lờ anh!
Tiêu Diễn càng thêm khó chịu, trừng mắt nhìn Giản Ninh: ‘Khốn nạn! Không có người phụ nữ nào dám có thái độ như vậy với Tiêu Diễn tôi đâu! Cô có ý tứ gì, coi thường tôi àm “Đúng!”
Mẹ kiếp!
Cô thực sự dám thừa nhận điều đó!
Từ trước đến nay!
Chưa từng có người phụ nữ nào dám nói chuyện với anh như thế này.
Tiêu Diễn tức giận đến mức ngực đau, anh chỉ vào Giản Ninh với ngón tay run rẩy: ‘Cô, cô, cô.”
*Tôi cái gì mà tôi, anh bị nói lắp à.”
1Ô!
“Tôi cái gì mà tôi, tôi nói sai rồi sao?” Giản Ninh núp sau lưng Lâm Quán Quán khinh thường nhìn anh. “Anh đúng là đồ cặn bã, thông đồng với người phụ nữ rồi lừa gạt tình cảm của người khác, bây giờ không có cách đối phó để kết thúc ván đề, liền tìm đến ông chủ. Hứ! Không biết xáu hô!”
Tiêu Diễn giận dữ: “Sát! Đừng nói nhảm nếu không hiểu chuyện gì đã xảy ra….”