Chương 204: Bị nghi ngờ
Những ngón tay co quắp của anh quay sang bấu chặt vào mép cửa kính một cách đau đớn, các đốt ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch. Hôm nay, ngay cả khi nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt thân thiết với những người đàn ông khác trước mặt mình, anh còn không có tư cách để nổi giận.
Sau khi anh biết đã trách oan Đường Hoa Nguyệt nhiều như vậy, đã làm làm quá nhiều điều không bằng cầm thú với cô, anh có lẽ chỉ đáng phải chấp nhận sự thật phũ phàng rằng cô đã thực sự yêu người đàn ông khác.
Hoắc Anh Tuấn nhớ tới lúc Đường Hoa Nguyệt vừa mới trở về, bản thân vậy mà vẫn có thể cười đến mức đối với cô hưng phấn trách tội… Anh có khuôn mặt như thế nào chứ?
Yết hầu của Hoắc Anh Tuấn di chuyển một cách khó khăn, anh biết răng điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là bù đắp và chờ đợi. Để bù đắp cho Thi Tịnh sự vắng mặt của một người làm cha trong nhiều năm, bù đắp cho Đường Hoa Nguyệt… tất cả những gì cô muốn. Sau đó là chờ đợi, đợi Đường Hoa Nguyệt đưa ra bản án cuối cùng cho tội ác của anh.
Cơn đau trở nên tồi tệ hơn, Hoắc Anh Tuấn thở dốc một tiếng, âm thanh này liền kinh động tới hai người trong phòng. Đường.
Hoa Nguyệt vô cùng đề phòng quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không che giấu cùng nụ cười xa xăm đó của Hoắc Anh Tuấn, liền không nói lời nào. Tân Dương nhìn thấy Hoäc Anh Tuấn ngược lại có chút kinh ngạc, sau khi anh ta gầy đi nhìn càng cao hơn, tóc cắt ngắn hơn một chút, đường nét khuôn mặt góc cạnh lộ ra rõ ràng, nhìn anh ta thật giống một bộ xương di động.
Anh không biết Hoäc Anh Tuấn có nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của em gái anh không và nghe được bao nhiêu phần trăm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Đường Hoa Nguyệt, anh đương nhiên sẽ không chen vào chuyện giữa hai người họ, liền siết chặt ngón tay của Đường Hoa Nguyệt, đối với Hoäc Anh Tuấn làm ngơ đi ngang qua anh ta Nhìn bộ dạng không thể ưa nổi này của anh Đường Hoa Nguyệt biết những ngày gần đây của anh ta hẳn là rất khó khăn, nhưng lại không biết rằng hầu hết những lần tồi tệ của người đàn ông này đều là do cô mang tới.
“Anh lại làm gì vậy? Với tình hình hiện tại của GS, Tổng giám đốc Hoäc không nên nhàn rỗi như vậy mới đúng.”
Hoắc Anh Tuấn cũng không biết trả lời như thế nào, anh muốn nói một cách không thể vô liêm sỉ hơn: “Tôi không biết mình bị làm sao. Kể từ năm đó sau khi cẩn thận thăm dò những chuyện cũ kia, tôi đã phát điên một giờ một khắc cũng không muốn nhìn thấy cô”
Đó có phải là tương tư thành bệnh không, Hoa Nguyệt? Đây chính là quả báo của tôi phải không?
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, không biết nên viện cớ gì: “Tôi, tôi muốn…”
Đường Hoa Nguyệt nhìn hắn vẻ mặt không nói nên lời, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Anh tới đây là muốn lấy lại cái USB kia?”
USB nào? Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Hoắc Anh Tuấn nhất thời không phản ứng kịp.
Đường Hoa Nguyệt khi nhìn thấy anh như vậy khẳng định suy đoán của mình, cô cười khinh thường, quay người bước ra ngoài: “Đi theo tôi. Trước đây tôi bận phẫu thuật cho đứa trẻ, không có thời gian đưa USB cho anh. Nhưng Tổng giám đốc Hoắc đừng lo lắng, tôi không phải là người không đáng tin, tôi đã nói chỉ cần xương tủy của anh, một chút cũng không động vào công ty của anh…
Đó cũng là lỗi của tôi, chuyện nhỏ nhặt này còn khiến Tổng giám đốc Hoắc đích thân đến tận cửa”.
Hoắc Anh Tuấn ngơ ngác đi theo Đường Hoa Nguyệt vào thang máy đến tận phòng làm việc của cô, đến lúc đó anh mới hiểu được cô đang nói cái ổ USB nào… Chết tiệt, sao dạ dày càng ngày càng đau?
Anh thực sự chống đỡ không nổi nữa rồi, ở phía sau lưng Đường Hoa Nguyệt, anh khó khăn bám chặt vào tường.
Lẽ nào cái dạ dày này cùng một chỗ với tìm sao? Nó đau thay nỗi lòng khó nói của anh.
Anh có thể nghe thấy răng Đường Hoa Nguyệt đang chế giễu anh, nhưng anh không có cách nào phản bác lại, bây giờ anh thậm chí thực sự bày tỏ lòng mình đã trở thành một thứ xa xỉ…
Đường Hoa Nguyệt ném chiếc USB hình ngôi sao lên bàn của mình, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại đứng yên một lúc lâu không cầm về.
Cô cau mày nhìn thứ kín đáo có thông tin quan trọng như vậy, không khỏi nghĩ đến một khả năng khác.
“Hoắc Anh Tuấn… Anh đã đặc biệt chọn đến chỗ tôi để lấy một cái USB vào lúc này.
Không phải là anh muốn nói với tôi rằng anh đang nghi ngờ rằng tôi đã thông đồng với Lục Xuyên Mạn và giành lấy dự án của anh chứ?”
“Cái… Không, tôi không có.”
Hoäc Anh Tuấn đau đầu lắc đầu, Đường Hoa Nguyệt làm sao có thể nghĩ đi lên đó…
Anh chỉ không nhịn được muốn nhìn xem cô có sao không, hành động này như vậy khiến người khác nghi ngờ?