Chương 359
Bây giờ anh mới nhìn mặt Tân Dương và thấy mặt cậu ta có vết tím bầm. Tự nhiên anh vui vẻ: “Bị thương mà vẫn lặn lội đến nhà người khác ăn cơm chùa, chậc, tình nghĩa của cậu quả làm người ta kính nể.
Đường Hàn Khiết thấy buồn cười, sao cái người đàn ông này lại ngây thơ vậy. Anh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Hoắc Anh Tuấn, nhếch môi bảo: “Sếp Hoắc cũng không hề kém cạnh, thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường”
Hoắc Anh Tuấn khựng mặt, anh quên mất mình cũng mới bị đánh cho đau điếng.
Anh liếm môi nhìn Đường Hoa Nguyệt trong vô thức và phát hiện hình như cô chẳng quan tâm câu chuyện của hai anh nên hừ lạnh kết thúc chủ đề ngại ngùng này.
“Ăn cá đi Hoa Nguyệt, anh rút xương cho em rồi” Hoắc Anh Tuấn cười vén tay áo gắp miếng cá cho Đường Hoa Nguyệt nhưng chỉ anh biết anh đang căng thẳng cỡ nào.
Lâu lắm rồi anh không gọi Đường Hoa Nguyệt là Hoa Nguyệt…
Đường Hoa Nguyệt cũng khựng tay nhưng có bố và anh trai ở đây, cô phải đút miếng cá vào miệng và nói vô cảm: “Đầu bếp nấu món này rất ngon” Đường Hoa Nguyệt đã thông suốt sau chuyện tối qua.
Hoắc Anh Tuấn tỏ ra bình thường để cô tha thứ cho anh nhưng người như Hoắc Anh Tuấn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định.
Không có câu từ bỏ vì khó khăn trong từ điển của anh, anh là người mà chỉ nhen nhóm một chút cơ hội cũng có thể thâu †óm trong tay. Anh phải nắm tất cả trong bàn tay anh.
Hoắc Anh Tuấn bực bội là cũng không cho ai được sung sướng. Thế nên Đường Hoa Nguyệt không cần phải chấp mấy thứ nhỏ nhặt với anh.
Cô buộc phải đánh trận này nên phải đánh nhanh thắng nhanh, bắt được thóp của Hoắc Anh Tuấn để anh khó xoay chuyển tình thế là được.
Hoắc Anh Tuấn nhìn đôi má trắng nõn của Đường Hoa Nguyệt mà không biết cô gái dịu dàng xinh đẹp này đang nghĩ cách đánh thắng mình nhanh nhất hiểm nhất.
Đường Hoa Nguyệt khá nể mặt Hoäc Anh Tuấn trong bữa cơm, Hoắc Anh Tuấn yên tâm lại càng cho Đường Hàn Khiết thấy vợ chồng mặn nồng như con công đang cố gắng giang cái đuôi xinh đẹp.
Có Hoắc Anh Tuấn làm lộn xộn bữa cơm, sự buồn bã trong Đường Hàn Khiết biết mất dần theo. Vì cần chuẩn bị cho buổi họp báo ngày mai nên Đường Hàn Khiết cơm nước xong nhìn đồng hồ đeo tay và bảo: “Cũng muộn rồi cháu không làm phiền cả nhà nữa. Có dịp cháu lại qua thăm bác nhé” Nói xong anh đứng dậy định chào ra về. Đợi ngày mai cho cả thế giới biết thân phận đúng của anh vậy anh sẽ đến thăm bố khi rảnh.
Đường Hoa Nguyệt không có ý kiến, cô đứng dậy khoác áo định tiễn anh về.
“Em làm gì đấy?” Hoắc Anh Tuấn đứng phắt dậy trợn mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt, không lẽ cô ấy định về tối với Tân Dương?
Đường Hoa Nguyệt không buồn trả lời: “Em tiễn anh ấy về” Hoắc Anh Tuấn yên tâm hơn chút nhưng anh vẫn giận ngút trời khi thấy hai cái dáng đi cạnh nhau ra ngoài.
Tiễn cái gì mà tiễn! Đàn ông đàn ang chân để làm mắm ái Đã đi xe của Đường Hoa Nguyệt đến rồi giờ lại còn phải tiễn về! Nể mặt quá nhỉ!
Bao giờ anh mới được tình cảm như thế…
Đường Hàn Khiết đã gọi tài xế đến đón anh, Đường Hoa Nguyệt tiễn anh ra ngoài cổng chính của khu biệt thự.
“Anh không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại thế được đấy” Đường Hoa Nguyệt bất lực: “Anh ấy bị điên đấy, quan tâm anh ấy làm gì”
Đường Hoa Nguyệt cười khoác vai em gái: “Đâu có khó đến vậy, đúng không nào? Trước khi em về em sợ cậu ta phát hiện ra con, sợ cậu ta tranh quyền nuôi con với em. Nhưng thực tế cậu ta đã biết nhưng không dám lợi dụng các con để đe dọa em, mà cậu ta còn tốt với con gấp bội để nịnh em.
Trước đây em khẳng định cậu ta là kẻ đẩy bố xuống tầng, mặc dù chúng ta không thảo luận về chuyện đó nhưng anh biết em đã nghi không phải cậu ta rồi đúng chứ? Trước khi đến đây, chúng ta vẫn lo lắng phải giới thiệu anh với bố như thế nào nhưng cậu ta lại chẳng lo nhiều đến thế. Hoa Nguyệt à, quá khứ của chúng ta có quá nhiều thứ cần phải suy xét kỹ càng mới đưa ra quyết định vì chúng ta có quá nhiều nỗi lo. Chúng ta sợ mình bước nhầm một bước sẽ liên lụy đến những người chúng ta yêu thương vô bờ bến. Nhưng có khi những người mà em quan tâm ấy cũng rất muốn trở thành sức mạnh của em, trở thành hậu thuẫn vững chắc cho em. Thế nên đến nước này rồi, thả lỏng người muốn làm gì thì làm gì đi, bọn anh sẽ đứng phía sau cùng bước với em”
Đường Hoa Nguyệt cười, cô hiểu ý của anh trai nên càng cảm động hơn.