Chương 524
“Bạn học cũ” của Hoắc Thừa Vọng là “con sâu” xã hội điển hình, khi còn trẻ thì tiêu xài hoang phí tiền của gia đình, sinh hoạt bẩn thỉu, khi về già bơ vơ không nơi nương tựa, thân bại danh liệt, chỉ có thể kiếm chút tiền ăn cơm nhờ vào lao động cực khổ.
Không khó để tưởng tượng ra nếu như Hoắc Thừa Vọng còn sống, nói không chừng ông ta cũng rơi vào cảnh này.
Thế nhưng Hoắc Anh Tuần lại thích người như thế, chỉ cần có tiền là đảm bảo sẽ nói ra hết tất cả manh mối mấu chốt.
Quả nhiên là vậy, người họ Hà này chưa ngoài 50 tuổi và thật sự rất cổ hủ, cả người ông ta khom xuống, mở miệng ra là thấy toàn răng vàng.
Hoắc Anh Tuấn không thể che giấu sự ghê tởm nhìn ông †a, sau đó trực tiếp lấy ra chiếc túi giấy kraft dày cộp đựng tiền mặt, thẳng tay đưa cho ông ta.
Ông ta gật đầu cúi chào, cố gắng nói tiếng mẹ đẻ mà đã lâu không được nói: “Thưa ông, đại ân đại đức của ông cả đời này tôi sẽ không quên! Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm bò cho ông! Ông muốn tôi làm gì, dù là lên núi đau xuống biển lửa tôi cũng sẽ làm theo!”
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn ông ta một cái. “Không cần. Tôi chỉ cần ông nói vài câu, biết hoặc là không biết về người đàn ông tên là Hoắc Thừa Vọng, ông có còn nhớ không?”
Một tia do dự loé lên trong mắt người thợ sửa xe, ông ta mạnh dạn ngẩng đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn, dường như từ khuôn mặt của vị ân nhân giàu có này, ông ta có thể nhận ra điểm nào đó rất giống với Hoắc Thừa Vọng.
Ông ta trợn trừng mắt, “Chuyện này… à, trí nhớ của tôi cũng không được tốt lắm, cái tên này dường như có một chút ấn tượng, thế nhưng để nhớ lại thì có vẻ hơi khó…”
Hoặc Anh Tuấn cười lạnh lùng, anh lại lấy ra một tấm sức từ túi áo rồi kẹp nó giữa hai ngón tay, dụ ông ta giống như dụ một con chó Pug, “Ông đừng vội, ông có thể từ từ suy nghĩ”
Trên… trên tấm séc này có bao nhiêu số 0 vậy chứ? Thợ sửa xe không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, nếu như vị ân nhân này mất kiên nhẫn rồi hối hận thì phải làm sao đây!
Thợ sửa xe lập tức mỉm cười cầm lấy tấm séc, gấp lại thật cẩn thận cất vào trong túi, thần bí nói: “Hoắc Thừa Vọng này, tôi nhớ ông ấy mà! Năm đó chúng ta đã cùng nhau uống rượu một vài lần trong nhà rồi! Mọi người đều biết ông ấy là một người giàu có, thế nhưng mối quan hệ của ông ấy với gia đình không tốt lắm, thỉnh thoảng ông ấy vung tiên một cách xa hoa, nhưng lại đôi khi phải vay đông mượn tây mới có tiền tiêu..”
“Nói vào trọng tâm đi!” La Cơ Vị Y hét lên.
Thợ sửa xe tùng mình, “Vậy, vậy anh nói xem, cái gì mới là trọng tâm…”
“Sao ông ấy lại chết, ông có biết không?”
Thợ sửa xe tiền lại gần, hạ giọng nói đầy bí ẩn: “Ôi trời, nói đến việc này thì anh hỏi đúng người rồi đó! Mặc dù nói tôi và Hoắc Thừa Vọng là bạn rượu của nhau, thế nhưng khi ông ấy xảy ra tai nạn, tôi cũng ở ngay gần đó!”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, ngập ngừng nhìn đối phương, người đàn ông kia lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Tôi nói thật đó! Lúc đó tôi đang lái xe chở một cô gái xuống phố cách đó chỉ hai con đường! Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bùm” phía xa, còn có cả đám đông ồn ào hét lên! Tôi lại là người ham vui, vì vậy tôi đã chạy thẳng đến đó, trời ơi, đó là một bi kịch! Người lái xe gây ra tai nạn chết ngay tại chỗ, chết còn thảm hơn Hoắc Thừa Vọng rất nhiều! Haiz… tôi cũng không biết nên nói thế nào, người đó cũng rất đáng thương, thế nhưng Hoắc Thừa Vọng cũng vô tội. Anh nói xem có phải không?”
“Ông nhìn rõ người trong xe, chắc chăn đó là Hoắc Thừa Vọng?”
“Đương nhiên rồi, tôi cực kỳ chắc chắn! Hôm trước tôi vừa mới công ông ấy uống rượu, sao tôi có thể nhận nhầm cơ chứ!
Tôi còn gọi xe cấp cứu cho ông ấy mà, thế nhưng cũng vô dụng…”
Hoắc Anh Tuấn cắt ngang tiếng thở dài của ông ta, “Vậy ông mới nói về người đáng thương kia là có ý gì?”
“Ôi, chuyện này đã gây chấn động cả thị trấn vào thời điểm đó. Cảnh sát đã điều tra rất kỹ càng. Người lái xe gây ra vụ tai nạn cùng là người nước ta, anh ta sống trong một toà nhà cũ bên cạnh một khu ổ chuột, một mình anh ta làm mấy công việc rất cực khổ. Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, anh ta chạy giao hàng đường dài cả ngày lẫn đêm, lái xe mệt mỏi và ngủ gật khi về đến thành phố nên mới xảy ra tai nạn. Vợ của anh ta là người tàn tật, con trai anh ta có vấn đề về trí tuệ, sau khi người lao động duy nhất trong nhà không còn nữa, hai mẹ con họ chỉ có thể sống dựa vào số tiền trợ cấp ít ỏi. Lúc đó, chuyện này còn được đưa lên trang nhất mấy ngày liền…”