Chương 332
Trên đường đến căn cứ, Hoắc Anh Tuấn cố tình rẽ vào siêu thị mua ba túi đồ ăn vặt cực to trong im lặng.
Ăn nhiều đồ này sẽ ảnh hưởng đến dậy thì nhỉ!
Bé lớn buông tay Hoắc Anh Tuấn định đi xa chú một chút mà lại bị chú nhanh tay nhanh mắt cầm lại: “Đừng đi chứ con trai, con muốn gì nữa không? Ví dụ như cái gì mà bình thường mẹ không cho mua ấy?
Con cứ nói thầm với bố, hôm nay bố sẽ mua hết cho conl”
… Con chỉ muốn về nhà.
Đường Cận Minh thở dài cam chịu số phận. Hầy, xem như đây là nhiệm vụ khó khăn mà mẹ giao cho mình đi! Hôm nay sẽ đến lượt cậu tống cổ Hoäc Anh Tuấn!
Hai bố con mỗi người nghĩ một kiểu hoàn toàn trái ngược, thẳng đường đến căn cứ đội game.
Căn cứ nằm ở Khu Công nghệ cao của Hà Nội. Kiến trúc quy hoạch có hình con bọ cạp với hai màu xanh đen đan xen trông vô cùng khủng bố từ đẳng xa.
Đường Cận Minh là ông cụ non nhưng vẫn đến phải trợn mắt há mồm khi nhìn thấy căn cứ này lần đầu.
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn biểu cảm của con mà cười thầm trong bụng. Anh biết ngay là quyết sách của mình sẽ không sai mà!
Tâng một căn cứ là nơi huấn luyện thực tập sinh. Giám đốc chiến đội nhận được tin khi Hoắc Anh Tuấn đang lái chiếc .Jaguar vào sân.
Anh vội vàng dẫn mấy người ra đón bởi tưởng sếp Hoäắc đến kiểm tra huấn luyện thí điểm đột xuất.
Hoäắc Anh Tuấn mặc vest thẳng thớm kết hợp với giày da, tay trái xách ba túi đồ to oành mua ở siêu thị, tay phải dắt một cậu bé cao đến hông người lớn đến.
Hoắc Anh Tuấngật nhẹ: “Không có việc gì đâu, tôi dẫn con trai đến tham quan thôi, các anh cứ làm việc như bình thường là được”
€on… con trai? Sếp Hoắc có con trai khi nào vậy?
Giám đốc nhìn cậu bé trắng trẻo đẹp trai khí chất hơn người trong ngạc nhiên, cậu bé như thế này lại chẳng phải là cậu chủ nhỏ của Tập đoàn Hoắc Huyễn thì không?
Dù Đường Cận Minh có ghét Hoắc Anh Tuấn thì vẫn phải công nhận cậu có một chút hứng thú với chỗ này thật.
Mặc dù còn nhỏ đã trở thành hacker quốc tế A nhưng quả thật là cậu vân chưa từng thử… chơi điện tử.
Hoắc Anh Tuấn xua những người đang tập trung lại, dắt con trai xuống thẳng tầng hầm.
Ba tầng hầm của căn cứ “con bọ cạp” thiết kế không hề kém cạnh tầng trên cùng. Trong góc cua của tầng B1 có một phòng huấn luyện Hoắc Anh Tuấn bố trí cho riêng mình đã lâu không sử dụng.
Vừa mở cửa bước vào, Đường Cận Minh đã chạy huỳnh huych qua bàn bấm nút bật nguồn cây máy tính.
Hừ, cái ông bố Hoắc Anh Tuấn hơi vô dạng nhưng mà dàn máy tính vân xịn xò đấy! Đến cũng đến rồi, cậu rất nóng lòng muốn thử chơi xem sao!
Hoắc Anh Tuấnthấy thế bèn cười, vui vẻ đến bên con trai: “Con muốn chơi gì? Đua go-kart thì sao? Nào, để bố điều chỉnh cho con…”
Chưa nói xong mà anh đã trơ mắt nhìn “Cận Thành” điều chỉnh máy tính vào góc yêu thích, mười ngón tay ngắn ngủi gõ nhanh thoăn thoắt trên bàn phím phát sáng. Tốc độ gõ đó… làm Hoắc Anh Tuấn thật sự nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Không lẽ con trai mình… là người trong ngành?
Đường Cận Minh không quan tâm bố, cậu mở ngay trò bắn súng trên màn hình.