Chương 304
Vê sau nữa anh có Đường Hoa Nguyệt, có sự nghiệp và ước mơ, lúc đó cả người của Hoắc Anh Tuấn đều tỏa sáng rực rỡ, cho dù ai nhìn cũng đều biết anh là người thẳng cuộc đáng khiến cho người ta ngưỡng mộ nhất trên cuộc đời này.
Cho dù sau này đôi tay của vận mệnh có lật lại xé nát tất cả mọi thứ một cách tàn nhẫn, cho dù sau này Hoắc Anh Tuấn kiên tiếp bị vùi dập trong lao ngục, em trai bị giết hại dã man là điều khiến anh đau đớn nhất, lại cho rằng bản thân bị người phụ nữ mình yêu thương nhất phản bội, anh cũng không hề để lộ ra một chút dấu vết nào của sự yếu đuối.
Càng không cần nhắc đến thủ đoạn tàn nhẫn sau đó, Hoắc Anh Tuấn uy thế bức người.
Nhưng bây giờ, anh cuộn mình lại vì đau đớn, giống như đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời dựa vào cánh tay mảnh khảnh của Đường.
Hoa Nguyệt, cố gắng hút thụ lấy một chút hơi ấm từ xung quanh để chữa lành nỗi đau trong lòng.
Anh cùng với cái người con cưng của trời nhìn đời bằng nửa con mắt tưởng chừng như hai người khác nhau.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn như vậy, ngược lại mới có thể khiến Đường Hoa Nguyệt cảm động một chút.
Đường Hoa Nguyệt vốn tưởng rằng khi hung thủ đứng sau màn lộ diện, cô nhất định sẽ nở mày nở mặt đắc ý đứng trước mặt Hoäc Anh Tuấn thù đã trả xong, khinh bỉ những hiểu lầm và chống lại những hành vi tàn nhẫn trong quá khứ của anh.
Nhưng lúc này, trong lòng Đường Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng khiến cô không thở nổi đã lặng lẽ tan biến, cô có thể chứng minh mình trong sạch, từ nay về sau cô không thẹn với lương tâm.
người, cố ý gây thương tích..hình như không có chuyện ăn cắp bí mật kinh doanh.
Lục Xuyên Mạn cố hết sức ngồi dậy khỏi giường, điều này cho thấy những khoản nợ rối tinh rối mù của cô ta tạm thời nợ còn chưa ảnh hưởng đến bản thân.
Nhưng ai mà biết được con điếm hèn hạ này có thú nhận tất cả những việc tay chân mà mình đã làm trước đó để được giảm án hay không?
Lục Xuyên Mạn nghiến răng dữ dội, anh ta không thèm đối phó với bên cảnh sát… Lục Xuyên Mạn trực tiếp gọi điện cho trợ lý và yêu cầu tất cả các bằng chứng trao đổi giữa anh †a với Từ Uyển Nhan phải được tiêu hủy càng Sớm càng tốt.
“Nhớ kỹ! Là tất cả! Tôi chưa từng gặp cô ta ở chỗ đông người. Các người phải làm cho thật kỹ..dù sao con điếm kia cũng đã vào rồi, cho dù có thiêu rụi nhà của cô ta, cũng chẳng ai thèm quan tâm”
Trợ lý nhận lệnh, vẻ mặt ngoan độc của Lục Xuyên Mạn mới xem như buông lỏng hơn một chút.
Không bằng khiến cho Từ Uyển Nhan chết luôn đi, dù sao chết mới là hết, suy cho cùng miệng của người chết mới là đáng tin cậy nhất, không phải sao?