Chương 275
Hoäc Anh Tuấn mở ra, anh không ngờ bóng dáng của Đường Hoa Nguyệt đập thẳng vào đôi mắt anh.
Trong màn ảnh nhỏ của chiếc điện thoại, Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Cao Lãng một người đứng một người ngồi. Vẻ mặt của Cao Lãng rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng Đường Hoa Nguyệt lại hơi căng thẳng.
Hoắc Anh Tuấn không ngờ hai người họ đã có thể chung sống hòa bình như vậy, và anh càng tò mò Đường Hoa Nguyệt đã nói gì mà lại khiến cho Tạ Đình Phong cảm thấy quan trọng đến nỗi anh cần phải đích thân nghe.
Điều Hoắc Anh Tuấn không ngờ chính là từng câu từng chữ mà Đường Hoa Nguyệt nói sau đó, tất cả đều giống như con dao dùng sức đâm vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim của anh, khiến cho anh đau khổ vô cùng.
“Khi đó Hoäc Anh Tuấn xảy ra tai nạn, anh ấy đâm vào một người và bị giam lại, không ai trong số bọn chị nhìn thấy anh ấy. Nhưng Lục Xuyên Mạn nói với chị rằng anh ta đang cầm trong tay băng chứng Hoäc Anh Tuấn đâm chết người, nếu như chị không đi tìm anh ta thì anh ta sẽ lập tức gửi cho cảnh sát và khiến cho Hoäc Anh Tuấn bị xử tội chết… Khi đó em cũng biết mà, nhà chị phá sản không giúp được gì, bọn chị hầu như đã đến bước đường cùng rồi. Chị thật sự bất đắc dĩ nên chỉ có thể đánh cược một lần”
“Không ngờ rằng anh ta lại không có ý tốt gì với chị. Chị đi đến lại bị giữ lại, cũng không thể đi được nữa”
“Ngày đó em gọi điện thoại cầu cứu chị, chị cũng bị anh ta… Suýt chút nữa..”
“Nếu như không phải sau đó chị bị gãy cô tay, anh ta không thể không đưa chị đến bệnh viện thì nói không chừng ngày đó chị đã chết ở nơi đó rồi”
“Cho nên chị xin lỗi em, Cao Lãng à, khi nhận được điện thoại của em chị thật sự không thể nào chạy qua đó được.”
Tay của Hoắc Anh Tuấn siết chặt lấy dạ dày của mình, một tay khác thì dường như bóp điện thoại đến biến dạng Anh muốn tắt video đi, nhưng động tác chuyển động ngón tay như vậy lại đau nhức đến nỗi không thể nào làm được.
Lòng anh đau như dao cất, nhưng hận không thể tự tay chém mình thành nghìn mảnh Sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?
Bao nhiêu đêm khi anh hận cô bởi vì “sự phản bội” của cô đến nỗi muốn khiến cô chết đi, rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu uất ức?
Mà nguồn gốc của tất cả mọi thứ cô lại làm vì mình.
Còn nữa cổ tay của cô bị thương vào đúng ngày Cao Lãng bị giày vò hành hạ… Chẳng trách cô không thể nào đi cứu cậu ấy.
Mà Hoäc Anh Tuấn anh lại còn vì vậy mà mắng chửi cô là đồ độc địa vô lương tâm, thấy chết mà không cứu.
Hoäc Anh Tuấn đau đầu đến nỗi muốn giựt rách mái tóc của mình… Anh mới là người nên xuống địa ngục.
Anh không biết mình xem hết video đó như thế nào, chỉ biết khi mình hồi phục lại tinh thần thì điện thoại đã rơi xuống mặt đất. Ngăn kéo trong phòng làm việc được kéo ra, bên trong là con dao găm bằng thép lóe lên ánh sáng lạnh lẽo được Hoắc Anh Tuấn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh muốn giết người, muốn giết chết tên không bằng súc sinh đó.
Một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phòng bên cạnh phòng làm việc của chủ tịch bị Hoắc Anh Tuấn đá văng ra, thậm chí cửa kính cũng xuất hiện vài vết nứt theo tiếng vọng lại. Điều đó cũng đủ để thấy được lửa giận lúc này của Hoäc Anh Tuấn đáng sợ như thế nào.
Lộ Tuấn sợ hãi đến nỗi nhảy bật ra từ trên ghế, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ đầy sát khí của Hoắc Anh Tuấn thì chân mềm nhữũn lại, miễn cưỡng chống lên bàn mới có thể đứng lên.
Ông trời ơi! Lộ Tuấn khóc không ra nước mắt. Tại sao anh lại mang theo dao đến đây?
Anh đã phát hiện anh ta là “A” giả mạo nên đến để giết kẻ lừa đảo sao?
Lộ Tuấn suýt chút nữa thì quỳ xuống trước Hoäc Anh Tuấn, bây giờ cầu xin tha thứ thì có thể bảo đảm được toàn thây không?
Nhưng Hoắc Anh Tuấn lại quét đôi mắt đỏ hoe khắp căn phòng, nhìn thấy vị trí của Lục Xuyên Mạn trống không thì mới không kìm nổi cơn tức giận mà hỏi: “Anh. Ta. Đâu. Rồi?”
Lộ Tuấn sững sờ ba giây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như nhận được đặc xá lớn.
Hóa ra không phải là tìm anh ta hỏi tôi! Cái mạng nhỏ của anh ta được bảo đảm rồi!