Chương 340
Cảm giác ở cùng với Hoắc Anh Tuấn khác với cảm giác khi ở cùng với chú Tân, với bác lắm… Bé lớn cảm thấy nếu ngẫm nghĩ kỹ càng thì cảm giác đó có thể xem như vui vẻ, thậm chí là còn có một chút cảm giác an toàn mà trước đây chưa từng có.
Nhưng dù có cảm giác đó thì cậu coi thường Hoắc Anh Tuấn lâu như vậy, bé lớn sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài mặt. Cậu khoanh tay nghiêm cái mặt non nớt đứng sau lưng Thi Tịnh nhìn cô em với ánh mắt rất không đồng tình. Hầy, cô em gái này bị Hoắc Anh Tuấn đầu độc chắc rồi!
Bé hai cứ chọc cho em gái vui, mong Thi Tịnh có thể xua cái suy nghĩ bảo Hoắc Anh Tuấn đi khám với em ấy. Rõ ràng là có bao nhiêu anh ở đây, em gái đi tìm cái người đàn ông xấu xa đó làm gì!
“Em nói đi Thi Tịnh, em có muốn ăn lẩu kem của Haagen Dazs không? Vị mới ra đặc biệt lắm, chỉ cần em không bảo.
Hoắc Anh Tuấn đi khám với em là anh và anh lớn sẽ mời em đi ăn ngay!” Thi Tịnh sáng mắt và đảo mắt: “Thôi nhá em không cần đâu! Dù Hoắc Anh Tuấn đi khám với em thì bố cũng sẽ mời em đi ăn nhá! Bố ấy giàu lắm!” Bé hai nghẹn họng ôm ngực, cảm thấy trái tim bé bỏng của mình bị sốc nặng.
Em gái chưa bao giờ từ chối hai anh cậu! Nhưng từ sau khi Hoắc Anh Tuấn xấu xa kia xuất hiện thì tất cả đã thay đổi!
Lục Bạch Ngôn đứng bên cạnh thấy Thi Tịnh phụng phịu cái mặt nhỏ xinh mày mắt sáng rực là cười xoa xoa mái tóc tết thái của em dịu dàng.
Tốt quá.
Nếu mình cũng là con của Đường Hoa Nguyệt vậy thật hạnh phúc… Thế thì cậu có thể nắm tay em Thi Tịnh ra ngoài chơi, đến viện khám công khai chứ không phải chỉ trốn trong biệt thự sợ bố cậu sẽ tìm thấy cậu bất cứ lúc nào như bây giờ.
Nghĩ đến đây là Lục Bạch Ngôn bặm môi chột dạ. Ở đây vui đến quên trời quên đất, lâu lắm rồi cậu không nhớ đến ông bố kia của mình…
Thi Tịnh trèo lên ghế rồi đứng đó, vậy là cô cao hơn các anh rồi!
Cô bé chống nạnh xua cái tay nhỏ bé: “Thôi được rồi, các anh không phải nói nữa đâu! Mẹ đã gọi điện cho bố rồi, các anh ở nhà ngoan đợi em với mẹ về thôi!” Cái dáng đó, ai không biết còn tưởng cô bé là chị cả của ba em trai.
Bé lớn và bé hai rất hậm hực, thấy Thi Tịnh phấn khởi và cùng nói: “Dáng vẻ này của em đâu có giống..”
Mới nói một nửa mà tiếng chuông cửa và tiếng gõ cửa cùng vang lên, cùng với đó là tiếng hét to xúc động của Hoắc Anh Tuấn: “Bố đến rồi đây Thi Tịnh!”
Bé lớn bé hai nhìn nhau, Hoắc Anh Tuấn đến rồi, hai cậu không ở đây được nữa đành phải lên trên tầng với Lục Bạch Ngôn, vừa đi vừa làu bàu khinh bỉ: “Em như thế này có giống với sợ khám đâu Thi Tịnh!”
“Đúng đói… Ấy khoan đã, sao mình phải trốn? Rõ ràng mình đã bị Hoắc Anh Tuấn phát hiện rồi mà!” Thi Tịnh trong phòng khách nghe thấy giọng của Hoắc Anh Tuấn là trợn mắt “Oà” lên. Vội vàng chạy ra mở cửa cho Hoắc Anh Tuấn chứ không quan tâm câu làu bàu của các anh nữa.
Sao bố đến nhanh vậy! Đừng bảo bố là siêu anh hùng mặc áo giáp bay vèo đến nhé!
Bé lớn đã vào trong phòng mới chợt nghĩ đến việc sao Hoắc Anh Tuấn lại đến nhanh như thế?
Từ khi mẹ gọi điện cho chú ấy đến lúc chú ấy gõ cửa cũng chỉ có ba phút… Không lẽ chú ấy rảnh quá nên vẫn chực chờ ở gần đây?
Trời! Biến thái quá! Không đúng… Nghĩ thế nào cũng thấy sai quá sai! Thi Tịnh xách chiếc túi nhỏ, tay trong tay vui vẻ ra ngoài với Hoắc Anh Tuấn. Hoắc Anh Tuấn đến cửa chợt nhớ ra gì đó, anh dừng bước ngoảnh lại hỏi Đường Hoa Nguyệt: “Cận Thành đâu?” Đường Hoa Nguyệt im lặng, nhìn lướt qua chỗ cầu thang trả lời qua loa: “Ờ… Thằng bé ra ngoài chơi với bạn rồi”
“Ừ, thế bao giờ con về? Anh có cần gọi cho con nó không?