Mục lục
Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241: Đường Hoa Nguyệt không có tội.

Ngay cả khi người đàn ông này có rất thứ không thể hiểu được, thì Tạ Đình Phong cũng phải thừa nhận rằng anh thực sự có năng lực khiến cho đàn ông kính nể còn đàn bà thì ngưỡng mộ.

Hoắc Cao Lãng cũng nhìn thấy bóng người của anh trai mình, cậu bé cũng không quan tâm đến Tạ Đình Phong mà ngay lập tức vui mừng chạy tới như một con chim nhào vào trong vòng tay của Hoắc Anh Tuấn, oán trách nói: “Anh, anh cũng thật vô tâm!

Lâu lắm rồi mới chịu đến gặp em”

Bàn tay của Hoắc Anh Tuấn đặt lên đỉnh đầu cậu bé, xoa xoa, trong lòng vô cùng phức tạp.

Lúc này, dáng vẻ Hoắc Cao Lãng cười thật tươi chạy về hướng của anh, hình như: anh chưa từng thấy cậu bé có dáng vẻ như vậy.

Giờ phút này, tất cả nghỉ ngờ đối với Tạ Đình Phong trước đó đều tan thành mây khói, anh biết, trong thời gian ngắn ngủi có thể để cho Hoắc Cao Lãng khôi phục đến mức này thì không thể không có công sức của bác sĩ.

Hoắc Anh Tuấn ho nhẹ: “Là anh sai rồi, nhưng mà thật sự khoảng thời gian trước rất bận rộn. Không phải là anh đã đến để nhận lỗi với em đây rồi sao? Anh mang theo rất nhiều quà cho em, đều để hết ở trong phòng bệnh của em rồi. Chắc chắn em sẽ rất thích”

Sau khi đổi bác sĩ tâm lý trưởng của Hoäc Cao Lãng thành Tạ Đình Phong, điều đầu tiên mà Tạ Đình Phong nói với Hoäc Anh Tuấn chính là hy vọng rằng anh sẽ không đến thăm nếu như không thực sự cần thiết.

Hoäc Anh Tuấn rất không vui, nhưng mà Tạ Đình Phong lại giải thích răng nguyên nhân dẫn đến căn bệnh tâm lý này của Hoắc.

Cao Lãng vô cùng phức tạp, và sự phụ thuộc quá mức vào người thân của cậu bé sẽ khiến cho suy nghĩ trong tiềm thức của cậu bé dao động. Dần dần cậu bé sẽ không thể nào tự mình thoát ra khỏi vũng lầy đau khổ này.

Tạ Đình Phong nói rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, nhưng Hoäc Anh Tuấn vẫn kiên nhãn lắng nghe.

Anh nghĩ lại, tên xấu xa đáng ghét đó trước đấy chữa trị cho Lãng nhỏ lâu như vậy mà vẫn không có bất cứ hiệu quả nào, có lẽ biện pháp mới này của Tạ Đình Phong lại có thể mang lại kết quả nào đó.

Bây giờ sự thật chứng minh là anh đã đúng, trong khoảng thời gian anh không gặp Hoắc Cao Lãng, cậu bé đã tự mình hồi phục nhiều đến mức mà trước đấy anh cũng không dám nghĩ.

Hơn nữa, bây giờ vụ án năm đó cũng đã có tiến triển mới, có thể xác định được rằng Đường Hoa Nguyệt đã bị đổ oan. Trong nháy mắt, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy anh vô cùng có lỗi với Đường Hoa Nguyệt và em trai của mình.

Đường Hoa Nguyệt không muốn gặp lại anh, nhưng mà Hoắc Cao Lãng lại là đứa em trai duy nhất mà anh chăm sóc từ khi còn nhỏ. Dù trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn thì cũng không thể trốn tránh cậu bé mãi được.

Hoäc Anh Tuấn nhét tay của em trai vào trong túi áo khoác của mình, hai anh em vừa nói vừa cười cùng nhau trở về phòng bệnh, Tạ Đình Phong cũng chậm rãi đi theo phía sau.

Vào trong phòng bệnh, quả thật Hoäc Cao Lãng cực kỳ thích những món quà mà anh đem đến để nhận lỗi, cậu bé lắc lư nhìn những món quà ấy, nụ cười trên môi cũng chưa từng ngừng lại.

Hoäc Anh Tuấn thoáng thất thần nhìn cậu Lãng.

Lãng trong tên của Lãng có nghĩa là tươi sáng.

Vậy nên anh vẫn luôn hy vọng cậu bé này có thể cả đời vui vẻ, không cần phải lo nghĩ, luôn luôn được sống một cuộc sống tươi sáng.

Nhưng trời xui đất khiến cùng với những âm mưu quỷ kế hợp lực lại, số phận đã từng tàn nhẫn lấy đi tất cả những điều liên quan đến sự tươi sáng trong cuộc sống của cậu bé May mản là hiện tại tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Hoäc Anh Tuấn chắc chắn răng một ngày nào đó những sự tươi sáng mà em trai mình nên có sẽ quay trở lại với cậu bé.

Tạ Đình Phong vẫn tựa vào cửa phòng bệnh, bình tĩnh quan sát sự tương tác giữa hai người, anh nhìn ra được rằng hôm nay.

Hoäc Anh Tuấn ngoại trừ đến thăm em trai của mình thì chắc hẳn còn có chuyện gì đó muốn nói với bác sĩ phụ trách chính là cậu ấy.

Hoäc Anh Tuấn cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy, nhạy bén quay đầu nhìn, ngay sau đó, Tạ Đình Phong nghiêng đầu ra phía ngoài cửa, hai người một trước một sau đi ra từ trong phòng bệnh, đi tới khúc cua yên tĩnh ở hành lang.

“Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi.”

Hoắc Anh Tuấn cũng ghét phải vòng vo, gật đầu nói thẳng:” Liên quan đến tình huống hiện tại của em trai tôi, tôi có thể hỏi anh một số chuyện không? Tôi chỉ muốn xác nhận xem liệu cậu bé có từng nhìn thấy người này hay không.”

Tạ Đình Phong hơi nhướng lông mày, cũng không quá bất ngờ với câu hỏi của anh.

Người mà Hoắc Anh Tuấn muốn hỏi, một vài ngày trước cậu ấy đã thôi miên Hoäc Cao Lãng và hỏi về người này, còn nói kết quả cho Đường Hoa Nguyệt.

Nhưng mà cậu ấy lại giả vờ như không biết chuyện gì cả, ngay thẳng nói: “Cũng có thể thử một chút, nhưng mà anh phải có chừng mực. Nếu như cậu bé có bất kỳ khó chịu hay kháng cự nào thì anh phải dừng lại ngay lập tức, không được bắt ép cậu bé.”

“Được thôi.” Hoắc Anh Tuấn nói.

Tạ Đình Phong đưa Hoäc Cao Lãng đến phòng khám để chuẩn bị, trước tiên, anh giải tỏa căng thẳng cho Hoäc Cao Lãng, sau khi cậu bé tỉnh táo lại, rồi mới thôi miên cậu bé, dẫn dắt cậu bé nhớ tới những thông tin cần thiết, nhìn thấy cậu bé không có chút bài xích nào, mới gọi Hoắc Anh Tuấn đi vào.

Hoắc Anh Tuấn ngồi xuống bên cạnh em trai, lấy ra một tấm hình đặt trên đầu gối của Hoắc Cao Lãng, dùng lời nhỏ nhẹ hỏi: “Lãng nhỏ, có thể giúp anh một chuyện không? Hãy thử nghĩ lại xem em có ấn tượng nào với người đàn ông này hay không? Chuyện này rất quan trọng với anh.”

Hiện tại, ánh mắt của Hoắc Cao Lãng giống như một đứa trẻ, nhìn chăm chú vào tấm ảnh của Hàn Nhạc, lại ngẩng đầu nhìn Hoäc Anh Tuấn, thẳng thắn nói: “Hình như là đã từng gặp. Em có chút ấn tượng. Ngày hôm đó…”

Nói tới đây, tay phải của Hoắc Cao Lãng đang đặt ở trên chân anh, nằm chặt lấy quần của mình. Hoäc Anh Tuấn không chịu nổi mà cầm chặt tay của cậu bé trong lòng bàn tay mình, Tạ Đình Phong thấy vậy cũng dùng lòng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng ấn vào trên bả vai Hoắc Cao Lãng.

Hoắc Cao Lãng khẽ thở dài, lúc này mới tiếp tục nói: ” Đúng rồi, chính là ngày hôm đó, hắn ngồi ở phía sau xe van. Em chỉ nhìn thấy thoáng qua một bên gò má.”

Tạ Đình Phong cũng nhận ra được bức ảnh mà Hoắc Anh Tuấn lấy ra lại giống hệt với bức ảnh mà mấy ngày trước cậu ấy lấy ra cho Hoắc Cao Lãng xem.

Ngay cả khi Hoắc Cao Lãng đang uể oải thì cũng có chút nghi ngờ, ánh mắt cậu bé đảo qua đảo lại giữa bác sĩ Tạ và anh trai mình, mở miệng muốn hỏi xem rốt cuộc người này là ai, tại sao anh và bác sĩ Tạ đều muốn hỏi về người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK