Chương 398
Đường Hoa Nguyệt, em thật ngốc. Anh còn tưởng rằng anh chết đi rồi, em sẽ có thể trở nên vui vẻ hơn một chút.”
“Anh đang nói bậy bạ gì vậy…” Đường Hoa Nguyệt cúi đầu xuống, vùi đầu vào trong lòng Hoắc Anh Tuấn.
“Đường Hoa Nguyệt, chờ đến khi anh chết rồi, hãy quên anh đi, đừng có hận anh nữa, cũng đừng cảm thấy áy náy với anh. Như vậy không đáng… Đường Hoa Nguyệt, hãy cùng Tân Kỳ Tân ở bên nhau, ít nhất anh ta có thể cho em cảm giác an toàn, bất cứ ai cũng được, chỉ cần người đó đối xử tốt với em.
Cũng để cho bọn nhỏ quên anh đi, anh không phải là một người chồng tốt, càng không phải là một người bố tốt” Đường Hoa Nguyệt không muốn nghe anh nói những lời buồn bã này nữa, run rẩy lấy tay che miệng của anh, Hoắc Anh Tuấn cũng thật sự không còn sức lực, anh nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay Đường Hoa Nguyệt: “Được rồi, anh không nói nữa.
Anh mệt mỏi quá, anh muốn ngủ” Nói xong, hắn thật sự nghiêng đầu, không lên tiếng nữa.
Cả người Đường Hoa Nguyệt trở nên hoảng loạn, đôi môi không cẩn thận hôn lên cằm anh, Đường Hoa Nguyệt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đem hai bàn tay lạnh như băng của Hoắc Anh Tuấn ôm vào lòng mình.
“Đừng chết, Hoắc Anh Tuấn… Anh không được chết” Lúc Hoắc Anh Tuấn đang nói không ngừng, Đường Hoa Nguyệt còn e ngại anh nói ra những điều xui xẻo, nhưng lúc này Hoäc Anh Tuấn thật sự không nói nữa, thậm chí ngay cả hô hấp phập phồng cũng gần như không thấy nữa, Đường Hoa Nguyệt mới biết được chính mình có bao nhiêu sợ hãi.
Kết thúc rồi.
Cô nghĩ, tất cả đã kết thúc rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Hoa Nguyệt cũng trút hết sức lực, nặng nề nhắm mắt lại.
Đang lúc mơ mơ màng màng không biết đã qua bao lâu, Đường Hoa Nguyệt đột nhiên bị một âm thanh “vù vù” ồn ào đánh thức, cô nhanh chóng mở mắt ra, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thật sự có một chiếc trực thăng đang bay lượn trên không trung!
Đường Hoa Nguyệt lập tức khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng nhổm dậy khỏi người Hoắc Anh Tuấn, có thể thấy được khuôn mặt không có chút máu nào của anh, Đường Hoa Nguyệt lại ngừng lại.
Cô dùng sức nắm chặt hai tay, sau đó nhắm mắt lại tìm đến mũi Hoắc Anh Tuấn, cho đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt vẫn còn tồn tại, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đường Hoa Nguyệt mở cửa xe, gió tuyết thổi đến quật đau đôi má của cô, nhưng cô không còn quan tâm đến điều đó, lảo đảo nhảy dựng lên, vãy tay ra hiệu cho chiếc trực thăng trên không.
Máy bay trực thăng lập tức tiếp tục hạ thấp xuống, khoang cửa từ từ mở ra, một bóng dáng lạnh lùng nghiêm nghị xuất hiện trên không trung.
Là Đường Hàn Khiết!
Đường Hoa Nguyệt mừng rỡ như điên, sau đó bất lực quỳ gối tại chỗ.
Hoắc Anh Tuấn được cứu rồi…
Đường Hàn Khiết không đợi trực thăng hạ cánh đã trực tiếp leo lên thang dây nhảy xuống, ngay lúc này Đường Hoa Nguyệt cảm thấy trên người anh ấy phảng phất bao phủ một †ầng ánh sáng.
Tiếng giày của anh ấy đi trên nền tuyết nhịp nhàng phát ra âm thanh “loẹt xoẹt”, cũng làm cho Đường Hoa Nguyệt cảm thấy dễ nghe hơn bao giờ hết.
Đường Hàn Khiết chạy ba bước cũng thành hai bước tới chỗ em gái, đưa cốc giữ nhiệt và áo lông dày cho cô, sau đó nhanh chóng mở cửa xe nhìn lướt qua.
Sau khi nhìn thấy rõ tình huống bây giờ ở chân trái của Hoắc Anh Tuấn, hai mắt anh ấy cũng co rụt lại.
Vết thương quá nghiêm trọng, cho dù là Đường Hàn Khiết cũng không biết anh còn có thể gắng gượng qua được không, yên lặng nghĩ đến dự tính xấu nhất trong lòng.
Mấy người trên máy bay trực thăng lần lượt đi xuống, đỡ lấy Đường Hoa Nguyệt, Đường Hoa Nguyệt lại ngoan cường không muốn lên máy bay trước, nhất định phải nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn được mang lên mới chịu đi.