Chương 534
Hoắc Anh Tuấn nặng nề thở dài một hơi, chân tay anh có chút luống cuống.
Lễ tình nhân hả…mặc dù Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh, thế nhưng trong những dịp lễ thế này thì tâm trang anh khó tránh khỏi cảm thấy xao đông.
Nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị quà gì cả, cho dù có thể đến Los Angeles một cách thuận lợi thì Đường Hoa Nguyệt cũng chỉ nhìn thấy một Hoắc Anh Tuấn lặn lội đường xá xa xôi tới đó mà thôi.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy có chút buồn phiền, anh đứng ngồi không yên trong chiếc xe có tốc độ chạy như rùa bò này.
Lại kéo dài thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chạy đến chỗ giao lộ.
Hoắc Anh Tuấn ngồi thẳng người lại: “Nếu cứ tiếp tục như thế thì đến khi trời sáng chúng ta vẫn chưa tới nơi được mất, chúng ta hãy chạy vòng ra đường ngoài để quay về đi”.
“Vâng”
La Cơ Vị Y vô cùng nhanh nhẹn điều khiển chiếc xe, nhanh chóng chạy xuống đường cao tốc liên tỉnh.
Bên phía ngoài giao lộ kia là một thành phố nhỏ ít người biết đến, nó được bao quanh bởi những khu rừng rậm cao lớn.
Hoäc Anh Tuấn mở hệ thống định vị của mình lên, chỉ huy La Cơ Vị Y liên tục thay đổi phương hướng.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh ngồi vững nhé, phía trước sẽ liên tục xuất hiện những khúc quanh”.
Giọng nói trầm thấp của La Cơ Vị Y vang lên, sau đó cậu ta nhanh chóng quẹo cua, lái xe về phía ngọn núi bên trái.
Đúng lúc này đột nhiên phát sinh sự cố.
Tổng cộng có sáu chiếc xe cỡ nhỏ với những hình dạng khác nhau đang chạy sau xe bọn họ, thế nhưng những xe đó đột nhiên trở nên nóng nảy, nhanh chóng thay đổi đội hình, một trái một phải hợp thành hai đội, tăng tốc độ chạy thẳng về phía trước đuổi theo chiếc George Barton.
Bọn họ đang muốn chia nhau đánh phủ đầu!
Cùng lúc đó một loạt âm thanh đáng sợ thi nhau vang lên, kính chắn gió đăng sau xuất hiện một vết lõm, đó chính là dấu đạn!
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng theo dõi tình hình qua gương chiếu hậu, anh khinh thường cười một tiếng.
Bọn họ kẹt xe trên đường lâu như thế mà không hề gặp phải tình huống gì, Hoäc Anh Tuấn còn suýt cho rằng những sự chuẩn bị của mình là không cần thiết.
Thế nhưng sau khi ra khỏi giao lộ thì đám người kia đã đứng ngồi không yên rồi!
Trong lúc đột ngột Hoắc Anh Tuấn không biết mình có nên hài lòng với sự chuẩn bị của mình, hay nên cảm thấy lo lắng với những phỏng đoán mới vừa hình thành trong lòng mình là sự thật nữa.
La Cơ Vị Y quay sang đối mặt với Hoắc Anh Tuấn: “Ông chủ, chúng ta mắc bẩy rồi”
“Cứ chạy tiếp đi! Thả chậm tốc độ lại đừng để mấy tên vô dụng này không đuổi kịp chúng ta.”
Quả nhiên sáu chiếc xe nhanh chóng áp sát chiếc George Barton của họ.
Tay trái của Hoắc Anh Tuấn chống tay về phía ghế tài xế, anh hơi dùng lực một chút, cả người anh nhanh chóng lộn nhào về phía ghế đằng sau, vẻ mặt lạnh lùng giống như một con báo đang nằm trong biển tuyết mênh mông.
Mắt La Cơ Vị Y nhìn thẳng về phía trước, cậu ta dựa theo đường đi trong kế hoạch đã vạch sẵn thay đổi phương hướng.
Một âm thanh va chạm kim loại nhanh chóng vang lên ở đẳng sau xe, Hoắc Anh Tuấn ném một khẩu UMP9 tới cho La Cơ Vị Y, anh lạnh lùng lên tiếng: “Phòng thân”
Những chiếc xe sau đã kéo hết cần gạt hết cỡ, nhanh chóng dùng hết tốc lực lao thẳng về chiếc George.