Chương 450
Đường Hoa Nguyệt đối tốt với mình, đương nhiên là bởi vì nguyên nhân này, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh bị thương một lần mà thay đổi tâm ý của chính cô sao?
Nhưng Cận Mặc cũng là con của anh, đỡ đạn cho cậu, đó cùng là phản ứng bản năng của Hoắc Anh Tuấn, không cần ai mang ơn, nhất là Đường Hoa Nguyệt.
Anh không nghĩ đến hiện tại còn bị Đường Hoa Nguyệt đối cử như một người ngoài.
Nhưng chuyện đến bước này, những lời này Hoắc Anh Tuấn cũng không thể tùy ý nói ra, không thì trông anh lại giống như đang đòi được đền ơn vậy.
Anh lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt, liếc mắt liền phát hiện thân hình vốn đã thon gây của cô nay càng thêm hao gầy, đôi môi không được thoa son cũng hiện lên một chút tái nhợt.
Hoắc Anh Tuấn có hơi không kiếm soát được sự chua sót trong lòng mình, vội vàng gắng sức tóm lấy đầu ngón tay của Đường Hoa Nguyệt, xúc cảm lạnh buốt, trong lúc nhất thời quả thực không phân rõ rốt cuộc cô với mình ai mới là bệnh nhân.
“Đường Hoa Nguyệt, em….. em có phải hay không đã gầy hơn trước rồi? Thân thể của em vẫn tốt chứ?” Nói đến đây, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc cũng biến thành lo lắng lại nghiêm túc lên, “Đúng rồi, con chúng ta! Cận Mặc đâu, còn có Cận Khánh, hai đứa nó không có sao chứ?!”
Đường Hoa Nguyệt vậy mà không có vội vã đem rút tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn vậy mà cũng không có chú ý tới điểm này.
Cô lắc đầu, “Em không sao. Con cũng không có việc gì, chỉ có anh là không may mắn, phải nằm trên giường nhiều ngày như vậy”
Nghe nói như thế, Hoắc Anh Tuấn cười, thật giống như việc anh suýt thì chết là huân chương đáng kiêu ngạo lắm vậy, anh ngoắc ngoäắc khóe miệng, “Vậy thì tốt. Vậy… vậy em có thể đưa chúng đến thăm anh được không?”
Anh nhìn Đường Hoa Nguyệt không nói chuyện, cẩn thận từng tý một nói, “Anh vẫn rất lo lắng cho chúng, muốn tận mắt thấy chúng mới có thể yên tâm, cũng không biết bọn nhỏ có thời gian hay không, nếu là có, có thể hay không…… A, hoàn cảnh bệnh viện không tốt, vẫn là đừng đưa đám trẻ tới, vạn nhất bị nhiễm chứng bệnh nào đó thì không tốt. Vẫn nên là anh sớm một chút xuất viện, anh đích thân đi thăm bọn nhóc vẫn tốt hơn…”
Hoắc Anh Tuấn giống như là muốn nói bù cho những ngày anh bị hôn mê vậy, tự dưng biến thành càm ràm, nhưng bên trong những lời nói kia lại mang theo chút hèn mọn.
Đường Hoa Nguyệt trong lòng có chút không thoải mái, lúc này mới kịp phản ứng Hoắc Anh Tuấn còn đang nắm mình tay, thế là rốt cục dùng sức rút tay ra.
Hoắc Anh Tuấn bệnh nặng vừa tỉnh, không có gì sức lực, liền rất dễ dàng bị Đường Hoa Nguyệt rút đôi tay vừa mới được ủ nóng của cô ra khỏi lòng bàn tay mình.
Anh không có tinh thần gì mà nhìn chằm chằm vào Đường Hoa Nguyệt tay, lời nói đến bên miệng cũng dừng lại, có chút gượng gạo mà cười khổ một tiếng.
Đường Hoa Nguyệt nhíu nhíu mày, “Đừng nói nữa, hiện giờ anh không thể uống nước, nói nhiều khô họng thì không tốt”
Cô thấy Hoắc Anh Tuấn trầm thấp cúi thấp đầu, xương quai xanh dưới lớp áo bệnh nhân đột ngột lộ ra, bên trên còn mang theo vết thương chưa lành hẳn, bộ dáng như vậy thực sự đáng thương cực kỳ.
Thế là cô chưa từng như thế bình thản và kiên nhẫn đối xử với Hoắc Anh Tuấn, nói, “Đừng lo lắng nhiều như vậy, lúc anh hôn mê, ba đứa trẻ không biết đã tới bao nhiêu làn rồi, bây giờ thể chất của chúng còn khỏe mạnh hơn anh nhiều, đợi dến cuối tuần không phải đi học, em sẽ mang chúng đến đây”
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt phút chốc sáng lên, mặt tràn đầy mong đợi ngẩng đầu, bộ mặt y hệt một chú cún sau bao ngày bị chủ nhân lạnh nhạt rốt cuộc đợi được chủ nhân lại lần nữa gọi tên mình vậy, anh không nháy mắt nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt, có chút ngượng ngùng, lại có chút băn khoăn nói, “Hoa Nguyệt, em thật tốt.”
Đường Hoa Nguyệt bĩu môi, thật không biết xấu hổ mà, nói khiến da gà của mình nổi hết cả lên.