Chương 319
Nắm đấm siết chặt đã lâu của Đường Hoa Nguyệt cũng đã đấm xả giận vào mặt Hoắc Anh Tuấn được rồi.
Hoắc Anh Tuấnbị sức mạnh của cú đấm đánh làm cho chuệnh choạng bước chân, bị đánh đến đơ cả người… Sống bao nhiêu năm trời, ngoài hồi nhỏ đánh chơi với đám bạn thì đây là lần đầu tiên có người dám đấm vào mặt anh.
Hoắc Anh Tuấnhá hốc mồm trợn trừng mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt.
Anh phì cười, cô mạnh đến vậy cơ à?
Vậy là trước đây cô đã rất nương tay với mình rồi…
Cú đấm này Đường Hoa Nguyệt dùng hết sức, cô cũng đang thở hổn hển. Thật ra đây cũng là lần đầu cô đấm người ta.
Không bàn cái khác nhưng mà đấm sung sướng thật.
Chẳng quả là cái đau có tác dụng ở cả hai phía. Hoắc Anh Tuấnđau bao nhiêu thì phản lực vào xương tay Đường Hoa Nguyệt cũng đau bấy nhiêu.
Sao mặt cái tên khốn này lại cứng thế, làm cô suýt trật cả khớp xương!
Đường Hoa Nguyệt lắc mạnh tay, mới đó mà má Hoắc Anh Tuấn đã tím bầm trông hơi khiếp người trong bóng tối.
Nhìn lại mình, xương khớp tay Đường Hoa Nguyệt cũng đỏ ửng thậm chí là còn hơi xước.
Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Hoa Nguyệt lắc tay phải mà cũng không vui vẻ gì. Anh không màng cái đau của mình lại gần cầm tay cô giơ về phía đèn.
Sau khi nhìn rõ rồi Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nhăn nhó mặt mày làm vết thương mới bị đánh cũng nhói đau làm anh nhăn mày.
“Đau không?”
Đường Hoa Nguyệt hất mạnh tay anh ra không cần anh quan tâm mình: “Biến đi!”
€ô mới cất bước mà lại quay lại đạp mạnh vào eo Hoắc Anh Tuấn như chưa xả xong cơn giận rồi mới nghênh ngang bỏ đi: “Xoá ngay cái mật khẩu đáng ghét của anh cho em!”
Hoắc Anh Tuấnđứng đó dở khóc dở cười, chạm nhẹ vào má rồi vào.
nhà cùng cô trong bao cảm xúc đan xen.
Đường Hoa Nguyệt bước khẽ khàng lại gần bố, mới đó thôi mà ông đã ngủ trên xe lăn, chiếc chăn đắp trên chân cũng rơi xuống đất.
Cô cay mũi, hình như trước đây bố cô vẫn luôn rất khoẻ mạnh nhưng còn giờ sau một đợt ốm nặng mà ông đã già thật rồi. Đã đến ngày mà cô phải cõng ông rồi.
Đường Hoa Nguyệt cúi người nhặt chiếc chăn dưới đất đắp lại lên người Đường Hữu Thiện. Đang định đưa ông về phòng ngủ thì chợt nhận ra mình không biết bố cục biệt thự này và càng không biết mấy ngày qua bố ngủ ở phòng nào.
Hoắc Anh Tuấn cũng đã vào nhà, anh đang ôm mặt sợ Đường Hữu Thiện nhìn thấy rồi hỏi sẽ không biết nói dối thế nào. Thấy ông đã ngủ nên bỏ tay xuống chỉ vào trong hành lang ở tầng một ý bảo phòng của ông ấy ở chỗ đó.
Ông không tiện đi đứng, Hoắc Anh Tuấn cố tình để lại phòng ngủ lớn nhất ở tầng một cho ông.
Đường Hoa Nguyệt nhìn một vòng phòng ngủ đầy đủ tiện nghỉ và ấm áp cũng gọi là ổn nhưng khi đến cạnh giường cô mới nhận ra cô không bế nổi bố cô.
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu chạm nhẹ vào vai cô ý bảo để đó cho anh làm.