Chương 365
Đường Hàn Khiết cười hài lòng, anh ấy giả vờ ngạc nhiên với xung quanh: “Sao vậy? Mọi người không biết chuyện không lâu trước đây cậu Lục bị một đám đàn ông làm nhục à… Ôi tôi bép xép quá. Xin lỗi cậu Lục, hôm nào anh rảnh cho tôi cơ hội chuộc tội nhé.”
Lục Xuyên Mạn nghe thấy câu đó chợt chìm vào suy nghĩ mông lung, bộ não lướt qua những hình ảnh làm anh ta sống không bằng chết.
Bãi đổ rác tối om… Cái đau đứt gan đứt ruột… Sự nhục nhã đời này không sao quên được…
Người Lục Xuyên Mạn cứ run bần bật như đang chìm trong cơn ác mộng tuần hoàn đó một lần nữa.
Anh rất buồn nôn.
“Trời ô Đường Hàn Khiết nói thật à? Lục Xuyên Mạn bị ấy ấy rồi?
“Chắc thế! Phóng viên chúng ta vây xung quanh thế này có nói dối cũng phải chọn lúc chứ!”
“Ôi thế thì tội chết mất… Gặp đầu gấu hay anh ta chơi sướng quá nên hùa theo luôn? Nếu bị xâm phạm sao không báo cảnh sát?”
“Hờ ai mà biết, con nhà giàu toàn thích chơi trò bẩn thỉu.
Tôi thấy quả báo đấy, tự làm tự chịu thôi!”
“Ha ha ha, tôi gai mắt cái tên họ Lục tự cao tự đại này lâu rồi. Ngày trước tạp chí chúng tôi mời anh ta phỏng vấn mà còn bị anh ta chửi te tua! Đáng lắm! Giờ là anh ta nằm dưới rồi nhỉ…” Phụt!
Cuối cùng Lục Xuyên Mạn không cầm được, lòng mề nhộn nhạo và phụt một búng máu.
Anh đã bị phóng viên và người qua đường bao vây. Vệ sĩ bên kia đường không nhìn thấy cảnh này, họ vẫn đứng im đợi ở đó.
Đường Hàn Khiết chau mày ngạc nhiên khi thấy khóe miệng anh ta dính máu đỏ. Anh ấy còn tưởng cái thằng họ Lục đê tiện này không biết liêm sỉ là gì cơ?
Anh nghiêng đầu, hai vệ sĩ đeo kính đen đằng sau bước lên như định đỡ Lục Xuyên Mạn sắp ngã. Trông thì như đang đỡ anh ta khỏi ngã nhưng Lục Xuyên Mạn biết hai tên này khoẻ nhường nào, rõ ràng là đang không cho anh ta rời khỏi đây!
Vậy nhưng Lục Xuyên Mạn đang thở dồn dập mặt mũi tái mét không có hơi để nói nhiều. Chỉ biết cay cú nhìn Đường Hàn Khiết tỏ ra tử tế từ chối cánh nhà báo: “Xin lỗi xin nhường đường, cậu Lục không được khỏe tôi phải đưa anh ấy về mới yên tâm được. Tôi mong là mọi người có viết bài cũng đừng kỳ thị cậu Lục. Cơ thể cậu Lục đã thiếu sót, ai từng trải mới hiểu cảm giác đó huống hồ là nỗi đau khó nói đó của cậu Lục? Mà dù cậu Lục bị vậy nhưng vẫn đến gặp người bạn cũ là tôi đây với cơ thể không hoàn chỉnh là biết anh là người trọng tình trọng nghĩa thế nào. Vậy nên tôi mong xã hội có thể quan tâm anh nhiều hơn!” Đương nhiên cánh nhà báo không biết mấy năm trước Lục Xuyên Mạn đày đọa sỉ nhục Đường Hàn Khiết anh thế nào. Họ cảm động trước tấm lòng của Đường Hàn Khiết, thi nhau khen nhân phẩm của anh: “Có vẻ như là hồi thanh niên sếp Đường và cậu Lục thân lắm đây…”
“Đúng vậy” Đường Hàn Khiết cười: “Cậu Lục đã từng giúp đỡ tôi, hôm nay đến lượt tôi trả lại gấp bội.”
Lục Xuyên Mạn đang ở trong một căn phòng tối đen khi bị xối nước lạnh cho tỉnh lại, anh ta cử động chân trong vô thức nhưng lại không cử động được!
Bấy giờ anh ta mới biết sợ, vùng vãy cơ thể làm xích tròng cổ tay kêu keng keng.
Sự khôn lỏi đáng ghét của Lục Xuyên Mạn biến mất, anh †a ngẩng đầu hoảng hốt và thấy người đàn ông mặc đồ đen ngồi ung dung trên ghế da.
Đường Hàn Khiết đeo găng tay y tế trông như không muốn Lục Xuyên Mạn tạp chủng làm bẩn tay.
“Cậu Lục tỉnh rồi à? Thời gian của chúng ta là vàng là bạc nên vào thẳng vấn đề chính thôi” Đường Hàn Khiết nở nụ cười làm Lục Xuyên Mạn sợ: “Còn nhớ năm đó mày làm gì với tao không? Xem phòng này có thấy quen không? Giống hệt chỗ mày hành hạ tao năm ấy đúng không? Tao sợ mày không có cảm xúc nên đã chuẩn bị từ trước đấy” Lục Xuyên Mạn nhắm mắt suy sụp, anh ta bây giờ không còn khoẻ như ngày trước, đau như thế không biết chịu được bao lâu…
Đường Hàn Khiết võ tay, mấy người đàn ông đi ra từ cánh cửa phía sau trả lời anh. Lục Xuyên Mạn còn tưởng chúng là mấy thằng đầu gấu ở bãi đổ rác hôm đó…