Chương 293
Bước vào phòng bệnh, Đường Hữu Thiện đang ngồi ở trên xe lăn phơi nắng ở cạnh cửa sổ, sắc mặt của ông ta hồng hào, rõ ràng là đang hồi phục rất tốt.
“Bố” Hoắc Anh Tuấn cố gắng nở một nụ cười ấm áp “Con tới đón bố về nhài”
Đường Hữu Thiện chậm từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chăm Hoắc Anh Tuấn một lúc, đôi lông mày nhíu lại, không nói gì, khiến cho Hoäc Anh Tuấn cảm thấy lo lắng.
Bố vợ đang nhớ tới cái gì sao?
“Hoắc Anh Tuấn..” Đường Hữu Thiện lăn xe đến trước mặt Hoắc Anh Tuấn, “Con và Hoa Nguyệt đột nhiên thay đổi quyết định trước ngày cử hành hôn lễ như vậy thì có phải quá muộn rồi không?”
Hoắc Anh Tuấn: “..”
“Con xin lỗi. Con..”
“Ha ha” Đường Hữu Thiện đột nhiên cười to, “Bố chỉ đùa với con thôi! Lo lắng như vậy làm gì?”
Hoäc Anh Tuấn dở khóc dở cười, sau khi người cha vợ này của anh mất trí nhớ liền trở nên tinh nghịch.
Thấy Đường Hữu Thiện cũng không có mâu thuẫn với mình, anh liền lại gần đỡ Đường Hữu Thiện lên xe lăn, La Cơ Vị Y thấy vậy cũng giúp ông ta thu dọn đồ đạc với cô ý ta “Tay con bị sao vậy?” Đường Hữu Thiện đột nhiên hỏi.
“Cái này..” Hoắc Anh Tuấn nghĩ tới bộ dạng của chính mình ngày hôm đó thì mặt liền đỏ lên, anh không hối hận lúc mình bộc lộ cảm xúc hôm đó, nhưng chuyện này thì anh cũng không dám nói cho bố vợ biết.
“Mấy hôm trước, con với mấy người bạn có luyện tập một chút, không cẩn thận liền bị thương!” Anh đột nhiên tìm ra một lý do qua loa để cho qua chuyện này.
“Hai”, đúng là trẻ tuổi thì khỏe mạnh…
Nhìn con được băng bó kín như vậy, có lẽ bị thương không nhẹ đâu! Để Hoa Nguyệt biết thì không phải lại khiến con bé đau lòng sao?”
Đau lòng… Đúng vậy, cô không chỉ đưa anh đến bệnh viện mà còn ở bên giường chăm sóc anh suốt một đêm.
Hoäc Anh Tuấn nhớ lại tâm trạng khi vừa mở mắt ra liền thấy Đường Hoa Nguyệt năm sát cạnh giường thì lại cảm thấy giống như đang trong mộng đẹp.
Mặc dù Hoắc Anh Tuấn khinh thường việc dùng khổ nhục kế nhưng hôm đó anh uống quá nhiều, khi nghĩ tới cổ tay Hoa Nguyệt đau như thế nào thì lòng anh cũng cảm thấy đau như cắt, vì vậy anh cũng phải đau đớn thì bản thân mới thấy dễ chịu một chút.
Nếu như có thể, anh muốn dâng cả trái tim và đôi tay của mình cho Hoa Nguyệt…
Dù trong đầu nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn phải bảo đảm với bố vợ, “Bố nói rất đúng, về sau con nhất định sẽ cấn thận hơn”
“Ừ, sao chỉ có một mình con đến? Hoa Nguyệt đâu? Bố của mình xuất viện mà không đến”
“Cô ấy đi được, còn cố làm việc nên không đết dò con đến đón bố về nhà.
Bố không nhớ sao? Bây giờ cô ấy là một vị thần trong trò chơi- không phải chơi game mà là nhà thiết kế game!”
Đường Hữu Thiện suy nghĩ kỹ lại một lúc, lúc nào vậy..? Ông ta nhớ rõ con gái mình thích thể thao điện tử cơ mà, sao bây giờ lại trở thành nhà thiết kế?
Nhưng bộ não của ông ta không suy nghĩ đến vấn đề này nữa mà tiếp nhận sự thật luôn.
Hoäc Anh Tuấn nhìn chằm chảm vào Đường Hữu Thiện, thấy ông ta không có gì kỳ lạ mới yên tâm.