Mục lục
Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Không thấy nữa

“Ai…” Từ Uyển Nhan quay đầu nhìn, liền thấy Lục Xuyên Mạn đang mặc áo khoác phi công, giật lấy điện thoại của cô ta rồi cúp máy.

“Anh!” Từ Uyển Nhan cau mày, vươn tay muốn lấy lại điện thoại di động, nhưng anh lại tránh ra: “Lục Xuyên Mạn, anh làm cái gì vậy?”

“Cô Từ” Giọng điệu của anh ta tuy ôn hòa, nhưng lời nói đầy cảnh cáo: Đường Hoa Nguyệt là người phụ nữ của tôi, đừng đi quá giới hạn.”

Mặc dù Lục Xuyên Mạn đang cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, lòng Từ Uyển Nhan không tự chủ được chùng xuống.

“Anh muốn bảo vệ cô ta?”

“Cô ấy là người mà tôi luôn muốn bảo vệ” Lục Xuyên Mạn trả điện thoại lại cho Từ Uyển Nhan.

Đôi mắt cô ta hơi nheo lại, cô ta không hiểu bây giờ Lục Xuyên Mạn đang nói gì, nhưng cô hiểu thái độ của anh ta.

Anh ta không cho phép cô ta đối phó với Đường Hoa Nguyệt.

Ít nhất là không được làm mấy chuyện quá đáng.

Từ Uyển Nhan nhận lại điện thoại, đôi mày lạnh lùng, chậm rãi nở nụ cười.

“Vậy hôm nay nể mặt tổng giám đốc Lục, tôi không làm khó cô ta nữa. Tổng giám đốc Lục cũng nên đưa người đi càng sớm càng tốt, kẻo tôi lại ghen tuông quá mà coi cô ta như tình địch rồi làm tổn thương cô ta, như vậy thì không tốt đâu”

Lục Xuyên Mạn nói: “Cô không cần dạy đời tôi, sớm muộn cô ấy cũng quay về bên cạnh tôi thôi”

Đợi Từ Uyển Nhan rời đi, anh ta thu lại nụ cười và lạnh lùng đi về phía Đường Hoa Nguyệt.

Khi Lục Xuyên Mạn đẩy cửa bước vào, Đường Hoa Nguyệt đang cúi đầu nói chuyện điện thoại.

Thấy có động tĩnh, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhản thanh tú đầy vẻ cảnh giác, khẽ cúp điện thoại di động.

“Lục Xuyên Mạn, tại sao anh lại ở đây?”

“Em xử lí mọi chuyện tốt như vậy, đương nhiên là tôi muốn đến gặp em rồi” Lục Xuyên Mạn đến gần cô, ánh mắt nhìn về vết thương trên môi cô và tay cô.

Đường Hoa Nguyệt siết chặt điện thoại, quay mặt đi nơi khác.

“Ngoại trừ chuyện liên quan đến anh trai tôi, tôi nghĩ tôi và anh không có chuyện gì để nói cả.

Tôi chưa hỏi anh, vết thương của anh tôi là thế nào, anh…

Giọng nói chưa dứt, điện thoại di động của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên bị cướp đi, vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, muốn giật lại: “Lục Xuyên Mạn”

Lục Xuyên Mạn một tay ôm lấy vai cô, tay kia xóa đoạn ghi âm giữa cô và Hứa Ngôn Tâm, sau khi hoàn toàn xóa sạch; anh ta ném điện thoại di động của cô sang bên kia giường.

“Vất thương của anh trai em đã được tôi xử lý rồi. Đừng lo lắng” Anh ta nắm lấy đôi tay gầy gò của cô, liếc nhìn vết kim châm trên cổ tay: “Hoặc Anh Tuấn ra tay với em nặng như vậy, xem ra anh †a rất tức giận nhỉ.”

Đường Hoa Nguyệt muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng không được, cô muốn đi lấy điện thoại di động nhưng cánh tay cô vô cùng đau đớn, làm cô ngã vào vòng tay của của Lục Xuyên Mạn, cằm bị anh ta véo.

“Lục Xuyên Mạn anh buông tôi ra!”

Anh ta càng ôm chặt cô trong tay.

“Hoa Nguyệt, em nên ngoan ngoãn một chút, như vậy mọi người sẽ có một kết cục tốt, biết không hả?” Giọng điệu của anh ta mang ý cảnh cáo và nhắc nhở, anh ta nhẹ nhàng chạm vào má và cằm cô, mắt nhìn chắm chằm vào vết căn trên môi cô, tay bắt đầu siết mạnh hơn: “Nói đi”

Đường Hoa Nguyệt bị giam trong vòng tay của anh ta, hung hăng nhìn chằm chăm Lục Xuyên Mạn: ‘Anh rất thích uy hiếp phụ nữ nhỉ. Có phải anh ghét phụ nữ lắm không?”

Lục Xuyên Mạn liếc cô một cái, cười nhạt.

“Tôi làm việc không phân biệt nam nữ, chỉ để ý đến kết quả.”

Đường Hoa Nguyệt mím chặt môi, không muốn nói chuyện với anh ta.

Lục Xuyên Mạn cũng không làm cô khó xử: “Thôi, đừng nhìn tôi hung dữ như vậy. Dù sao tính mạng của anh trai em cũng đang năm trong tay tôi.

Anh ta cười buông tay cô ra, thấy Đường Hoa Nguyệt lập tức cầm điện thoại di động lên, cảnh giác nhìn anh ta, giống như kẻ thù vậy.

Nụ cười trong mắt người đàn ông dân trở nên lạnh lùng: “Lần sau có cơ hội tôi sẽ đưa em đi gặp anh trai em”

Đường Hoa Nguyệt không nói lời nào.

Lục Xuyên Mạn đã đạt được mục đích, hôm nay cô cũng đã mệt mỏi một ngày, anh ta không muốn bắt nạt cô nữa, đối với một người bệnh như cô thì không thể chịu thêm kích thích nữa.

Rốt cuộc, khuôn mặt của cô là thứ mà anh ta khao khát có được.

“Tôi đi đây, nhớ nhung nhớ tôi đấy” Lục Xuyên Mạn cúi người hôn cô, Đường Hoa Nguyệt theo phản xạ muốn tát anh ta, nhưng cổ tay lại bị anh ta siết chặt.

Ý cười biến mất, anh ta đưa tay chạm vào mặt cô: “Thái độ của em thật tệ, nếu em còn để anh ta hôn em lân nữa, tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của anh trai em, biết chưa hả?”

Từ trước đến nay cô luôn là người phụ nữ của anh ta, vì vậy cô không được thân mật với Hoắc Anh Tuấn.

Đặc biệt là hành động thân mật như hôn môi.

Ánh mắt Đường Hoa Nguyệt tràn đầy lửa giận, cũng không sợ hãi.

“Anh thử làm tổn thương anh trai tôi xem!”

Lục Xuyên Mạn không nhịn được cười.

Sau khi nói “thật thú vị”, anh ta trực tiếp buông cô ra, xoay người bước đi.

Ngay sau khi anh ta rời đi, cô rời giường để đóng cửa phòng lại.

Chỉ tiếc đây là phòng bệnh, cửa lại không khóa được nên bọn họ mới không chút kiêng dè xông vào phòng cô như vậy!

Cô đau khắp người, mắt cá chân còn đau hơn.

Cô nặng nề lau mặt, mở điện thoại ra, định tiếp tục nói chuyện với người vừa rồi, nhưng lại phát hiện điện thoại đang ở phần ghi âm từ lúc nào.

Hơn nữa đoạn ghi âm cô lưu trong máy cách đây không lâu đã biến mất…

“Sao lại như vậy?”

Đường Hoa Nguyệt nhớ ra Lục Xuyên Mạn vừa mới cầm lấy điện thoại di động của mình, con ngươi lập tức co rút lại, sống lưng trở nên lạnh lẽo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK