- Ta không tin! Oành... Kiếm Vương Long Ngạo không tin tà lại tăng tốc, lần này hắn không tránh né xúc tua của Thú Vương kiến lửa đánh tới, mạnh mẽ dùng pháp lực ngưng tụ phòng ngự, xúc tua đánh lên người hắn, vừa lúc kiếm lớn của hắn đánh lên người Thú Vương kiến lửa.
Lực lượng cực lớn, làm cho chỗ Thú Vương kiến lửa cũng bị lún xuống, dung nham xung quanh tung lên. Từ khi bắt đầu chiến đấu, Thú Vương kiến lửa đã không thể rút ra dung nham địa hỏa nữa, còn lại đều phải tiêu hao đẩy vào hầm mỏ bùng nổ, hiện tại chỗ Thú Vương kiến lửa chỉ còn một nửa dung nham.
Nhưng thân thể Kiếm Vương Long Ngạo cũng bị đánh bay ra, trực tiếp đụng vào vách tường, ấn sâu mười mấy thước. Trên ngực Kiếm Vương Long Ngạo xuất hiện vết rạch dài 20cm, sâu tới xương, thấy được nội tạng. Nhưng Kiếm Vương Long Ngạo vung tay, không biết dùng biện pháp gì, nháy mắt thương thế như ngưng đọng, hắn lại quật cường xông ra.
Khi hắn nhìn thấy trên lưng Thú Vương kiến lửa cũng xuất hiện vết thương chảy máu, lão già gầy ngang bướng này cũng toát ra mỉm cười, không tin đồ súc vật này không sợ gì cả.
Bùm bùm bùm!
Lúc này, lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi liên tục đổi chỗ, nhưng rất khó tìm được cơ hội. Dựa theo lời Nhậm Kiệt, bọn họ muốn công kích chỗ yếu ớt nhất của Thú Vương kiến lửa, nhưng nó lại bảo hộ cực tốt, làm lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi khó có cơ hội công kích, ngược lại nó phản kích làm bọn họ rất khó đỡ.
Cũng may ngoài Kiếm Vương vừa rồi không nghe theo Nhậm Kiệt liều mạng một phen, tình huống của bọn họ còn được, bởi vì Thú Vương kiến lửa không thể di chuyển.
Nhậm Kiệt vừa chú ý tất cả, hắn tự nhiên biết vì sao Thú Vương kiến lửa không động đậy. Lần trước bị trái tim trong ngực mình đập mạnh làm tên kia sợ đến chạy ra, mình đi vào lấy Địa Viêm Chu Quả đã chín, hiện tại ở dưới còn một trái Địa Viêm Chu Quả, xem ra lần này đánh chết Ngọc Tuyền đạo nhân cũng sẽ không cho Thú Vương kiến lửa động đậy.
Ngọc Tuyền đạo nhân đang chờ, Nhậm Kiệt cũng đang chờ, hiện tại chỉ là chiến đấu giằng co, thăm dò, quyết chiến chân chính phải là lúc Địa Viêm Chu Quả chín muồi. Ít nhất phải đợi Ngọc Tuyền đạo nhân muốn dùng Địa Viêm Chu Quả, mặc kệ hắn dùng cách nào, Nhậm Kiệt cũng sẽ toàn lực bùng nổ quyết tử chiến.
Lúc này là chiến đấu trên mặt đất, sắp đánh đến mức ngươi chết ta sống.
Tuy rằng bởi vì đám người Nhậm Kiệt xông vào, làm cho Thú Vương kiến lửa không cách nào đẩy yêu thú kiến lửa đi lên, nhưng yêu thú kiến lửa tràn ra ban đầu cũng nhiều không đếm hết. Cũng may đám người Nhậm Kiệt cuốn lấy Ngọc Tuyền đạo nhân, các yêu thú kiến lửa như ruồi không đầu, chạy lung tung đụng lộn xộn trong ảo trận, mê trận ngàn dặm.
Ở những hướng xung quanh, đám người Đồng Cường, Tạ Kiếm, Mặc Hồng, Thường lão tứ đang không ngừng tiêu diệt các yêu thú kiến lửa này.
- Lùi, mau lùi, không thể giết tiếp nữa. Đồng Cường bỗng quát lớn, lần này bọn họ xung phong giết hơn 1000 con yêu thú kiến lửa, nhưng hiện tại xung quanh có mấy vạn con yêu thú kiến lửa tràn tới, bọn họ nhất định phải lùi.
Đồng Cường toàn thân hào quang màu vàng, thân thể cũng cao lớn, lúc này hắn như kim cương trợn mắt.
Lúc này hắn che cho phần lớn người rút vào, nhưng vẫn có mấy người bị vây bên trong.
- Địa Thử, ngươi cứu bên kia, ta cứu bên này. Tiểu Điểu dẫn mọi người vào trong trận. Thấy có người bị bao vây ở xa không thể đi ra, Đồng Cường nhảy vụt lên, trực tiếp đập bay hai con yêu thú kiến lửa, như quái thú hình người xông tới.
- Chuyện nhỏ. Đã đánh hai trận, cũng quen thuộc kiểu cách yêu thú kiến lửa, Địa Thử không thể mạnh mẽ xông qua như Đồng Cường, nhưng nhảy nhót trên mặt đất, nháy mắt tránh né hầu hết công kích.
Oành...
Đột nhiên, mười mấy con yêu thú kiến lửa trào ra từ hố dung nham, lúc này hai thành viên thị vệ đội đang đưa lưng, căn bản không thấy. Nhưng lúc này Địa Thử mạnh mẽ vọt ra, tay cầm một đao trực tiếp đánh ra, nổ ầm ầm.
Nhưng mà hắn vẫn bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra, cổ tay phát ra tiếng vỡ vụn, cả người rớt ầm xuống đất.
Vù!
Hắn vừa rơi xuống đất, vừa lúc rơi cạnh một con yêu thú kiến lửa, một vuốt đâm về phía mắt hắn.
Xẹt!
Lúc này, Địa Thử sắp bị đâm trúng, đột nhiên một cánh tay đưa ra ngăng cản, móng vuốt trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay này. Nhưng bàn tay đó cản trở được nháy mắt, thân thể Địa Thử xoay chuyển tránh né yếu hại.
Một thị vệ trực tiếp đánh xuống một đao, chém đứt móng vuốt đâm xuyên qua tay mình.
- Đầu lĩnh, không sao chứ?
- Tiểu tử ngươi không sao chứ?
Người kia không nhìn tới bàn tay bị đâm thủng, mà đi hỏi thăm Địa Thử, còn Địa Thử đứng lên cũng hỏi thăm hắn trước.
- Ha ha... Ba người cười to, Địa Thử dẫn đầu, ba người thành hình tam giác, nhanh chóng đánh trở về, hội hợp với Đồng Cường dẫn những người khác đánh về, cùng tiến vào trận pháp.
Bọn họ nhất định phải mau điều chỉnh, sau đó chuyển chỗ, tiếp tục giết yêu thú kiến lửa ở chỗ khác.
Yêu thú kiến lửa không ai khống chế, dù có chút trí tuệ, lại không cách nào đột phá mê trận, huyễn trận ngàn dặm, chỉ có bị nhốt bên trong. Đám người Đồng Cường vòng qua chỗ này, tìm tới chỗ yêu thú kiến lửa không quá tập trung mà chém giết. Nhưng một khi chiến đấu bắt đầu, sẽ có vô số yêu thú kiến lửa xung quanh tràn tới. Vì tránh cho bị bọn chúng bao vây, lúc này phải lập tức rút lui, đổi chỗ khác tiếp tục đánh.
Những yêu thú kiến lửa này mà không bị đại trận chuẩn bị sẵn vây khốn, làm bọn chúng không thể tụ tập, như vậy tuyệt đối vô cùng nguy hiểm.
Dù có trăm vạn đại quân đến đây, cũng không chắc có thể nhanh chóng tiêu diệt chúng, trọng yếu là sẽ thương vong rất lớn, bởi vì bọn chúng công kích quần thể mạnh mẽ, càng đánh càng mạnh.
Lúc này, ở một mặt khác cách mười mấy dặm, Thường lão tứ cũng dẫn người vừa tiêu diệt một đám yêu thú kiến lửa, chỉ là lần này bọn họ có chút khinh địch, đi hơi sâu, lúc này đang liều mạng rút ra.
- Cứu ta, mau cứu ta, Trương Vũ, cứu ta... Lúc này, có một người bị yêu thú kiến lửa trọng thương, bị đứt cánh tay, đông đảo yêu thú kiến lửa vây quanh, hắn liều mạng cầu cứu Trương Vũ người mạnh nhất trong nhóm 20 người bọn họ.
Lúc này Trương Vũ toàn mặt là máu, hắn chưa đến 40 tuổi, coi như trẻ tuổi mạnh mẽ, mặt mập phú quý, ăn mặc sang trọng, vừa nhìn là biết xuất thân nhà đại phú.
Trương Vũ này là Thần Thông Cảnh đại viên mãn, lúc gia nhập vào Thường lão tứ là Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, cũng nhận được nhiều chỗ tốt cùng công pháp tu luyện, tăng lên nhanh chóng.
Lúc này Trương Vũ nhanh chóng đánh chết mấy yêu thú kiến lửa bên cạnh, nghe cầu cứu liền xông lên, nhưng sau đó hắn bỗng phát hiện bên phía người cầu cứu có mấy con yêu thú kiến lửa cấp chín, ánh mắt liền thay đổi.
Dù là tình hình hiện giờ, một mình hắn đánh chết một con cũng khó, gặp mấy con chỉ có nước trốn.
Hơn nữa những người khác đã rút lui, nếu như lúc này mình đánh vào, lỡ như kẹt ở trong mà không ai để ý thì sao. Thần thức khẽ động nhìn người xung quanh đã rút lui, những chỗ khác cũng không có người chú ý, thân mình nhảy lên, rút ra bên ngoài.
Hừ! Mình không phải đi tìm chết, mình ở chỗ khác cũng là kiêu hùng một phương, đến đây gia nhập vào Thường lão tứ chẳng qua là vì Nhậm Kiệt ở sau lưng, có công pháp thượng cổ có thể giúp mình đột phá Âm Dương Cảnh, cùng rất nhiều chỗ tốt.
Mình không cần thiết phải bỏ mạng vì hắn, trong lòng nghĩ vậy, Trương Vũ đã an toàn lui vào trong trận pháp, thầm thở phào.
- Hả? Vừa lui vào trong trận pháp, Trương Vũ bỗng sững sốt, sao xung quanh không có người khác, chỗ này toàn là một mảnh sương mờ ảo?
Bùm...
Lúc này, Trương Vũ cảm giác đằng sau bị người ta đạp một cái, cả người trực tiếp văng ra, nháy mắt hắn phát hiện mình lại bay vào trong trong bầy yêu thú kiến lửa.
Cả vạn con yêu thú kiến lửa ở bên dưới, thấy hắn liền kêu ầm lên.
- Trận pháp đâu? Ta muốn trở về, là ai, cứu ta... Lúc này, Trương Vũ rơi xuống liền phóng vụt trở ra, kết quả bỗng phát hiện mình không tìm được chỗ trận pháp, muốn đánh trở về cũng không được.
Dưới tình huống như vậy, dù là tồn tại như hắn, cũng không chống đỡ được bao lâu.
- Vì sao? Cứu ta! Trương Vũ rống giận, đáng tiếc cuối cùng bị yêu thú kiến lửa điên cuồng công kích, hắn cũng không chống đỡ nổi.
Còn ở trong trận pháp, Trương Vũ không thấy, nhưng những người khác đều thấy rõ. Bởi vì vừa nãy Trương Vũ rút vào đã không phải chỗ trận pháp nghỉ ngơi bình thường, mà là Thường lão tứ tự mình ra tay đánh hắn trở ra.
- Sư phụ đã nói, một đoàn đội nếu như không thể đoàn kết với nhau, còn không phải không cần đoàn đội này. Dù người có mạnh hơn nữa cũng không có ý nghĩa, không thể giao tính mạng sau lưng cho đội hữu, Trường Nhạc Đổ Trường không cần. Trước đó Thường lão tứ đã âm thầm giải quyết mấy người có vấn đề, bình thường không nhìn ra, đến lúc chém giết sống chết liền thấy được, có ẩn giấu tương đối sâu, sử dụng công pháp đặc thù, có không đi cứu người, chỉ lo cho bản thân.
Đến lúc này, Trương Vũ là một trong lực lượng hàng đầu, biểu hiện của hắn làm cho trong lòng Thường lão tứ bùng cháy lửa giận. Lần này để cho mọi người nhìn thấy rõ hậu quả, ở bên cạnh hắn, người bị cụt tay kia đã đứng đó, vừa rồi là tự tay Thường lão tứ cứu hắn về, cũng là Thường lão tứ truyền lực lượng kéo hắn theo, để hắn một đạp đá bay Trương Vũ ra ngoài.
Người này chỉ là Chân Khí Cảnh đỉnh phong mà thôi, hắn hoàn toàn không ngờ vì một người đã tàn phế như mình, lại chỉ là Chân Khí Cảnh đỉnh phong, Thường lão tứ lại đi... lại đi đánh chết Thần Thông Cảnh đại viên mãn hạng nổi trội như Trương Vũ. Trương Vũ là người có cơ hội nhất đánh sâu vào Âm Dương Cảnh.
Không chỉ hắn, mọi người đằng sau cũng ngây ngốc.
Hơn nữa nghe lời Thường lão tứ nói, mọi người bỗng tỉnh ngộ ra, lần này ngoài chiến đấu, cũng là một trận kiểm tra đối với bọn họ.
Lúc này, những người ở đây đương nhiên coi như qua được kiểm tra đầu tiên.
Nhưng ngay cả như thế, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi. Quá độc ác, đó là người có cơ hội đạt đến Âm Dương Cảnh, đặt trong gia tộc cũng không nỡ giết.
Thường lão tứ làm sao không đau lòng, nhưng lời Nhậm Kiệt đã nói, hắn vẫn còn nhớ rõ.
- Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được. Thịt thối ban đầu nhìn còn tươi, cắt ra có đau cũng phải cắt từ sớm. Ta nói cho ngươi mấy tình huống có khả năng xảy ra, một khi xảy ra tình huống như thế, bất kể là ai, giết! Nhớ lại lời của Nhậm Kiệt, Thường lão tứ nhìn Trương Vũ đang bị yêu thú kiến lửa cắn nuốt, Trương Vũ này đã phạm vài điều phải giết mà sư phụ nói, cho nên hắn nhất định phải chết.
Sở dĩ Thường lão tứ kiên quyết như thế, còn có nguyên nhân, thấy Trương Vũ sắp chết, ánh mắt của hắn nhìn về phía đoàn người Đồng Cường, Tạ Kiếm, Mặc Hồng ở xa xa.
Tổ bốn người bọn họ đều không xa nhau, nếu xuất hiện vấn đề lớn liền có thể gọi nhau giúp đỡ.
Thường lão tứ là Âm Dương Cảnh Đồng Cường trong bọn họ, nhưng nhóm người do Tà Kiếm Tạ Kiếm, Kim Cương Bất Hoại Thể Đồng Cường, Mặc Hồng dẫn đầu đều có đặc thù riêng, đều có thể hỗ trợ lẫn nhau. Thần thức của bọn họ đều tra xét tình hình của đối phương.
Vừa rồi bên phía Đồng Cường, Tạ Kiếm đều xuất hiện tình huống nguy hiểm, bao gồm cả Mặc Hồng, nhưng người bên kia đều không xảy ra vấn đề gì.
Thậm chí đến bây giờ, thị vệ đội của Đồng Cường còn chưa chết một người nào, điều này theo Thường lão tứ thấy thì thật không thể tưởng tượng, bởi vì bên hắn không tính những người bị xử lý thì đã chết gần 20 người. Lúc này ngẫm lại bọn họ phối hợp, tín nhiệm lẫn nhau, tiến lùi đúng mực, đoàn đội kỷ luật nghiêm minh, hắn không khỏi càng kiên quyết làm theo lời Nhậm Kiệt đã nói.
Bên phía Tạ Kiếm, Mặc Hồng cũng có tổn thất, nhưng so sánh với bên hắn thì ít hơn nhiều, không quá 3 người tử vong, còn bên hắn gộp lại đã tận 30 người.
Bên kia vì cứu đồng đội, có thể hy sinh lẫn nhau, còn bên mình...
Ôi! Đúng là sư phụ nói phải, vẫn cần luyện thêm, luyện hóa hết tạp chất, bỏ đi, còn lại mới có giá trị.
- Chữa thương, di chuyển, chuẩn bị đợt chiến đấu mới. Người bên ta đông nhất, giết yêu thú lại ít nhất, các ngươi không ngại mất mặt, bổn bang chủ không mất nổi. Đi! Thường lão tứ rống lên, dẫn người di chuyển, lại bắt đầu đợt chém giết mới.
Ở giữa, Chiến Thiên Long không ngừng khống chế đại trận, dù sao đối mặt với yêu thú kiến lửa, luôn có một chút bất ngờ xảy ra.
Vào lúc này, hắn phải không ngừng điều động người tiến hành đối phó.
Lúc này mập mạp cũng bận rộn không ngừng nghỉ, không ngừng có người bị thương, bị nhẹ thì không cần hắn để ý, có thể đến chỗ này đều là vết thương chí mạng, làm cho hắn bận chết.