Dường như người này và nhân vật yêu nghiệt kia của Ngọc Tinh Học Viện có liên hệ, lúc trước dường như có một trận quyết đấu rất lớn, chỉ là đó là chuyện hơn một năm trước. Lúc đó vừa lúc Nhậm Thiên Hành trở về, Nhậm Kiệt kế nhiệm gia chủ, cho nên liền thành thật một đoạn thời gian.
Những trí nhớ này ở trong đầu chợt hiện rồi mất, Nhậm Kiệt tiếp theo lấy ra một nửa ngọc phiếu ném cho mấy người khác. Mấy người này cũng không tranh nhau, một người cầm lấy mấy tấm cũng không quản bao nhiêu, tiếp theo sau lập tức vọt vào trong đám người, vội vã chạy.
Chuyện chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, trước cửa tiệm thuốc Cao Nhân nguyên bản vây đầy người chỉ còn lại linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt, cùng với Tạ Kiếm giờ phút này đang đạp Quách Tú.
Mà đám người tranh đoạt chung quanh sau khi Nhậm Kiệt ném kim phiếu ra cũng đều lập tức giải tán. Về phần đám thủ hạ kia của Quách Tú, toàn bộ đều đã bị đánh ngã.
Về phần bản thân Quách Tú, ngược lại cũng không cần chịu đựng đau khổ do bột ngứa mang tới, bởi vì hắn đã sớm bị một đợt đạp điên cuồng cuối cùng của Tạ Kiếm làm ngất đi.
- Đây là của ngươi. Nói lời thật, bị ngươi làm như vậy, tay chân ta đều ngứa. Nhậm Kiệt nói xong, đem ngọc phiếu còn lại ném cho Tạ Kiếm.
Tuy rằng Quách Tú này là tu vi Chân Khí Cảnh tầng 8, nhưng đại bộ phận lực lượng của hắn dùng để trấn áp bột ngứa, với lực lượng của Nhậm Kiệt hiện tại đột nhiên ra tay cũng chưa chắc không thể chiến một trận. Chỉ là Nhậm Kiệt rất rõ ràng, có một số việc mình có thể tùy ý, có một số việc vẫn là phải cẩn thận, che giấu.
Át chủ bài giấu càng kỹ, thời khắc mấu chốt tác dụng càng lớn. Chính mình tổng phương diện đại cảnh giới là át chủ bài lớn nhất, mà thực lực của mình cũng là át chủ bài phải ẩn giấu, sẽ không tùy tiện để người khác thăm dò rõ ràng.
Lúc trước những người khác động thủ cũng không có gì, phong cách động thủ của Tạ Kiếm này khiến Nhậm Kiệt cảm giác rất sảng khoái.
Tạ Kiếm tay phải đón ngọc phiếu, không nhìn một cái nhét vào trong ngực, không hề nói gì xoay người cất bước liền chuẩn bị rời đi.
- Trước đừng vội đi, giúp một tay, đá tên kia lên đây. Nhậm Kiệt cảm giác Tạ Kiếm này rất thú vị, lại bắt chuyện với hắn.
- Hả? Tạ Kiếm đã xoay người cũng không khỏi hơi sững sờ, quay đầu dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Nhậm Kiệt, thần tình đầy cổ quái. Hắn cho rằng Nhậm Kiệt còn muốn tiếp tục động thủ đối phó Quách Tú đã ngất đi. Nhưng cầm tiền của người ta, hắn vẫn là một cước đem Quách Tú đá bay sang hướng Nhậm Kiệt.
Nhìn thấy ánh mắt cổ quái kinh ngạc kia của Tạ Kiếm, Nhậm Kiệt cười nói: - Thế nào, ở lại xem trò vui. Bản gia chủ không có loại ham mê hành hạ người đã ngất, tuy nhiên bản gia chủ cho tới giờ chưa từng làm ăn lỗ vốn. Cửa hàng bị đập, lại bỏ ra nhiều tiền như vậy, lát nữa phải dựa vào hắn và Thánh Dược Đường tính sổ kỹ lưỡng đây. Nếu ngươi lo lắng Thánh Dược Đường về sau trả thù, cũng có thể nói yêu cầu, muốn đồ vật hay là muốn bọn họ hứa hẹn đều không thành vấn đề. Ít nhất ở mặt ngoài có thể tranh thủ một chút thời gian, mặt khác chính chúng ta cũng có biện pháp.
Nhậm Kiệt đối với Tạ Kiếm này cảm thấy rất hứng thú, chỉ là trong trí nhớ tư liệu đối với hắn quá ít, cho nên chỉ có thể cùng hắn bàn một chút.
Tạ Kiếm nhìn Nhậm Kiệt, cái gì cũng không nói giống như là hoàn toàn không nghe thấy Nhậm Kiệt nói, xoay người cất bước rời đi. Trừ khoảnh khắc vừa rồi ra tay, cả người sau khi rời đi trở lên rất là suy sụp, tinh thần sa sút, cộng thêm quần áo của hắn. Nếu như không thấy vẻ tà, hung, ác vừa rồi ra tay đánh Quách Tú, chỉ là ở ven đường nhìn thấy còn tưởng rằng hắn chính là một người ăn.
Một kẻ thú vị! Trong nháy mắt này lại nhìn Tạ Kiếm cùng với lúc đột nhiên động thủ nói muốn chia một nửa tiền ngọc hoàn toàn là hai người, cả người có vẻ suy sụp, chán nản.
- Tả Thủ Tà Kiếm, Tạ Kiếm, tay trái... Nhìn tay trái tàn phế rũ xuống cùng tay phải có khác biệt rõ ràng kia của hắn, Nhậm Kiệt lẩm bẩm nói, trong lòng đã nghĩ kỹ, sau khi trở về điều tra tình huống của Tạ Kiếm này một chút.
Nhậm Kiệt lẩm bẩm nói xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía xa, quát: - Cút về, nói cho đường chủ của Thặng Dược Đường kia của các ngươi mang tiền tới chuộc người. Mẹ kiếp, dám đập tiệm của bản gia chủ, không có vương pháp à. Nếu như trong vòng một canh giờ hắn không đến, bản gia chủ trực tiếp đem hắn ta thiến đưa vào cung.
Quách Tú này là con trai độc nhất của Thánh Dược Đường chủ Quách Tông Hữu, bình thường nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Tuy rằng Quách gia cũng là gia tộc lớn, nhưng Quách Tú đến hiện tại cũng chưa từng có hậu, Nhậm Kiệt nói đem Quách Tú này thiến, còn có hiệu quả hơn giết hắn.
- Ngươi dám... Hừ... Người đang cùng Đồng Cường chiến đấu giận quát một tiếng, nhưng nhìn thấy Nhậm Kiệt giơ tay lên hướng về Quách Tú đã ngất đi bị Thiết Tháp chộp trong tay như bắt gà con, cũng không dám nói nhảm thêm, trực tiếp thi triển thần thông trong nháy mắt rời đi.
- Khụ... Đồng Cường thân hình nhoáng lên đã rất nhanh trở lại trên xe, trên người đã có thêm mấy vết kiếm, ho khan một tiếng khóe miệng cũng có vết máu, hiển nhiên vừa rồi cũng không chiếm được tiện nghi quá lớn.
Tuy nhiên vừa rồi thần thức Nhậm Kiệt cũng đang lưu ý bọn họ. Người kia là trưởng lão chân chính bên trong Thánh Dược Đường, tu vi Thần Thông Cảnh tầng 6, so với Đồng Cường mạnh hơn không phải một điểm nửa điểm, vừa rồi một mực muốn đánh bại Đồng Cường rồi vọt tới, Đồng Cường có thể dưới tình huống như vậy ngăn hắn lại đã xem như phi thường không tệ.
- Thuộc hạ vô năng, thực lực có hạn, vẫn xin gia chủ mau chóng thông tri bên trong gia tộc, xin lục gia phái người chạy tới, hoặc là cho đội cận vệ toàn bộ chạy tới, lại hoặc là liên hệ Thường lão tứ. Thoáng bình ổn thương thế, Đồng Cường lập tức khom người nói, đồng thời trong mắt cũng hiện lên vẻ kiên quyết. Sự tình hôm nay khiến hắn cảm giác được nguy cơ, đề cao lực lượng, nhất định phải đề cao lực lượng.
Tôn chỉ thứ nhất của hắn vĩnh viễn là bảo hộ an toàn của Nhậm Kiệt, hắn rất rõ ràng thực lực của mình. Theo người bình thường đạt tới Thần Thông Cảnh đã xem như rất mạnh, nhưng hắn biết hắn ở Thần Thông Cảnh tầng ba dừng lại nhiều năm. Năm đó khi hắn đạt tới Thần Thông Cảnh tầng ba, Vạn Hồng còn là một đứa nhóc mới lớn, hiện giờ Vạn Hồng đều sắp đuổi kịp hắn, nhưng hắn vẫn là Thần Thông Cảnh.
Đối phương lần này chỉ tới một người, nếu như lại tới thêm một chút thì phiền toái, cho nên Đồng Cường ngay lập tức cân nhắc kế tiếp nên như thế nào đối mặt với người của Thánh Dược Đường. Đồng thời cũng có một loại xúc động, không tiếc hết thảy đi phá vỡ giới hạn kia...
- Chuyện này ngươi không cần lo lắng, Quách Tông Hữu đến đây cũng không đánh nổi, hắn phải bồi thường mới được.
Nhìn thấy Đồng Cường tuy rằng một mực áp chế không nói, nhưng lúc này rõ ràng có loại khí thế suy sụp, không cam lòng, bất đắc dĩ. Sợ khí thế của hắn bị cản trở, Nhậm Kiệt bổ sung: - Vấn đề của ngươi lại qua một đoạn thời gian ta giúp ngươi giải quyết, ngươi và những người khác của đội cận vệ giống nhau, mặc dù ở một cảnh giới dừng lại nhiều năm, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu. Một khi ngươi đột phá cảnh giới này sẽ là một đường bằng phẳng. Công pháp ngươi và Thiết Tháp tu luyện đều tương đối đặc biệt, ta cần thời gian dài hơn để hoàn thiện. Ta hiện tại đã có một chút ý nghĩ, yên tâm đi!
Vẻ mặt Đồng Cường Nhậm Kiệt đều nhìn ở trong mắt, hắn cũng không muốn Đồng Cường nhẫn nại nhiều năm như vậy liền vì trong thời gian ngắn tăng lên mà làm chuyện ngu ngốc. Một khi hắn mạnh mẽ đột phá, như vậy cho dù trong thời gian ngắn có một cường giả Thần Thông Cảnh tầng 9 thì lại thế nào, vẫn là cách làm khô đầm bắt cá đốt rừng săn thú.
Nhậm Kiệt giúp những người khác của đội cận vệ sửa chữa công pháp, chỉ rõ con đường tu luyện của bọn họ, duy chỉ có Đồng Cường và Thiết Tháp hắn một mực không quản. Thiết Tháp là dưới sự trợ giúp của Đồng Cường, tu luyện bình thường đạt được tăng lên, nhưng chính Đồng Cường lại một mực không tiến thêm một tấc.
Công pháp bọn họ tu luyện tên là Kim Cương Bất Hoại Thể, là năm đó Đồng Cường và phụ thân Thiết Tháp đi theo Nhậm Thiên Hành ở trong một di tích phát hiện. Bộ công pháp này sơ kỳ tu luyện uy lực đặc biệt lớn, hơn nữa am hiểu sử dụng trong chiến trường, chỉ là phần sau không hoàn chỉnh. Nhưng khi đó bọn họ vừa mới cùng nhau tu luyện, là thành viên đội cận vệ của Nhậm Thiên Hành, bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều. Lúc ấy cho rằng bộ công pháp này có thể tu luyện đến Âm Dương Cảnh, điều này đối với bọn họ mànói đã là không thể tưởng tượng.
Nhưng khi Đồng Cường tu luyện đến Thần Thông Cảnh tầng ba liền xuất hiện một vấn đề, cho nên hắn nhiều năm như vậy đình trệ ở Thần Thông Cảnh tầng ba cũng không phải là vì vấn đề thiên phú của mình, mà là không nghĩ tới trong đó liền có bộ phận thiếu sót.
Bộ công pháp này đầy đủ, độc đáo, Nhậm Kiệt lúc trước cũng quan sát qua, ít nhất ở trên cơ sở trước mắt hắn có thể nhìn thấu, không có vấn đề quá lớn cần sửa chữa. Cho nên hắn chỉ có thể tạm thời đem chuyện này ép sau, lúc này nhìn thấy trong giọng nói của Đồng Cường mang theo vẻ cô đơn, Nhậm Kiệt cũng nói một chút.
Đồng Cường đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Nhậm Kiệt. Vấn đề của hắn dù cho lúc Nhậm Thiên Hành rời đi cũng một mực không nghĩ ra biện pháp, tuy rằng lúc ấy Nhậm Thiên Hành bằng vào lực lượng bản thân có thể mạnh mẽ giúp hắn vượt qua cửa ải này, nhưng lúc đó Nhậm Thiên Hành đã nói. Nếu như vậy, cả đời này hắn cũng không thể ổn định Âm Dương Cảnh, chỉ có thể dừng lại ở Thần Thông Cảnh, hắn hy vọng sau này mình sẽ tìm được biện pháp, cho nên khiến cho Đồng Cường cố nhẫn nại.
Lúc trước Nhậm Kiệt cũng từng giúp hắn xem qua, nhưng lại không nói rõ, trên thực tế Đồng Cường cũng không quá trông chờ cái gì. Chỉ là nhìn biến hóa, đột phá của những người khác trong đội cận vệ, lòng của hắn khó tránh khỏi sẽ có chút mất mát, hôm nay Nhậm Kiệt rồi lại nói... có biện pháp. Điều... điều này sao có thể.
Lão gia chủ đều không có biện pháp, gia chủ lại nói hắn có biện pháp...
Nhậm Kiệt lần nữa hướng về phía Đồng Cường gật gật đầu, rất khẳng định gật gật đầu, tiếp theo sau quay đầu nói với Thiết Tháp:
- Đưa tên này vào trong, hắn ở trong linh thú tọa giá, thần thức bên ngoài không tra xét được, dù cho Quách Tông Hữu mang thiên quân vạn mã cũng không dám tùy ý xông vào.
- Mập mạp, người đều đi rồi, xuất hiện đi. Thần thức Nhậm Kiệt một mực lưu ý chung quanh, giờ phút này chung quanh vắng ngắt, trừ bỏ người trên đất và linh thú tọa giá của mình không có lấy một người. Nhưng Nhậm Kiệt rất hiểu mập mạp, hắn tuyệt đối không đi xa, ngay ở phụ cận. Hơn nữa từ trong trí nhớ biết được, mập mạp có rất nhiều thủ đoạn nhỏ thần kỳ.
Nhậm Kiệt hô một tiếng, phát hiện không có phản ứng, hắn cười nhìn chung quanh buông tay nói: - Xem ra ngươi thật sự là trốn đi rồi, nếu đã vậy ta liền chính mình tiến vào xem xem đã tổn thất cái gì, lát nữa nên bắt Thánh Dược Đường bồi thường như thế nào. Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, cái tiệm này đều đập rồi, nhỏ như vậy, không bằng đòi cái tiệm lớn hơn. Thôi, vẫn là trực tiếp đòi tiền hoặc linh ngọc cho xong...
- Hắc hắc, phiếu cơm lão đại, loại chuyện này sao có thể thiếu ta được chứ. Nhậm Kiệt còn chưa dứt lời, trên cột đá sau một cửa tiệm bên cạnh tiệm thuốc Cao Nhân, thân hình mập mạp dần dần hiện ra. Mà vừa rồi Nhậm Kiệt nhìn thậm chí sử dụng thần thức tra xét cây cột đá này đều không có bất cứ vấn đề. Mập mạp từ trên linh hoạt nhảy xuống, thân hình lắc lư vài cái, tuy rằng tốc độ không phải là rất nhanh lại khiến cho Đồng Cường đều không nhìn ra manh mối đã nhảy lên linh thú tọa giá.