Mục lục
Tà Thiếu Dược Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái gì, cứ như vậy bỏ đi ư?

- Không thể nào! Vừa rồi khí thế thật hung, còn tưởng rằng sắp được xem màn diễn hay đây!

- Xem ra các ngươi không có chút đầu óc, hắn không đi thì làm gì chứ? Trước đó ngay cả Lam Thiên có hai Thái Cực Cảnh ra tay đều không có biện pháp, cho dù hắn là Tông chủ Ngự Phong Tông, nơi này cũng không phải địa bàn của hắn!

- Cũng đúng! Bất quá Trường Nhạc Thiên Phủ lần này lại chọc thêm một đại địch rồi!

- Nhậm gia đắc tội địch nhân cũng nhiều rồi, nợ nhiều không lo, chỉ là không nghĩ tới, tên đồ đệ của Nhậm Kiệt này trước kia nhìn tuổi thật lớn thật chững chạc, không nghĩ tới cũng khí khái như thế, quả nhiên là sư phụ thế nào dạy ra đồ đệ thế đó!

- Tuy nhiên so với sư phụ, hắn còn kém một chút! Nếu như sư phụ hắn ở đây, vậy thì càng náo nhiệt, phỏng chừng không cần động thủ Trường Phong Vạn Lý kia cũng có thể bị tức chết!

- Nhưng làm thế, chỉ vì một tên Phong Bất Quy như vậy, mà đắc tội với Ngự Phong Tông, thật không đáng!

Trường Phong Vạn Lý rời đi, người phía dưới càng bàn tán ầm ỉ, một hồi lâu Thường lão tứ mới tỉnh thần lại, cho hết thảy tiếp tục tranh tài xong, tức giận nhìn thoáng qua Phong Bất Quy rồi dẫn hắn đi.

Bên trong Trường Nhạc Thiên Phủ, một khu vực đều hoàn toàn phong bế với bên ngoài, bên cạnh có một cái hồ nhỏ, lúc này Thường lão tứ đã kéo Phong Bất Quy tới nơi này.

- Con bà nó! Xem như ta mắt bị mù, thế nào quen biết ngươi một tên như vậy! Đã nhiều năm như thế vì sao ta không nhìn ra, lúc bình thường con bà nó ngươi còn luôn nói mình lợi hại, ngươi nhìn lại xem bộ dáng ngươi hôm nay giống cái gì? Ngươi còn là một nam nhân hay không?

- Rước lấy họa không tính là gì, nhưng ngươi xem lại ngươi như vậy, thật mất mặt! Con bà nó thật mất mặt...

Mới vừa bước vào khu vực phong bế này, Thường lão tứ liền bạo phát, hoàn toàn bùng nổ.

Thường lão tứ chỉ vào Phong Bất Quy nổi giận mắng một tràng, hắn giận nhất không là gì khác, chính là thái độ của Phong Bất Quy, thật giống như một tiểu cô nương sắp bị cưỡng gian co rúc ở nơi đó, càng nghĩ hắn càng nổi giận!

- Sớm biết ngươi như vậy, đánh chết ta cũng không cho ngươi đi vào Trường Nhạc Thiên Phủ, đi vào Trường Nhạc Đổ Trường, thật mất hết mặt mũi...

- Ngươi có chút tâm huyết nào hay không? Con bà nó có cái gì ghê gớm chứ, lúc chúng ta còn chưa đạt tới cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, sợ cái gì chứ! Con bà nó! Sao ngươi không lấy ra sức lực liều mạng với ta năm đó! Chết tiệt! Năm đó sao ngươi theo ta đánh hung tợn như vậy, hôm nay sao lại biến thành như vậy?

Càng nói Thường lão tứ càng tức giận, thật hận không thể xông lên đè Phong Bất Quy xuống đánh một trận.

Mà Phong Bất Quy thời điểm này sắc mặt rất khó coi, cũng là không có đất dung thân, nếu không với tính cách của hắn bị Thường lão tứ mắng như vậy, đã sớm liều mạng với Thường lão tứ rồi, nhưng lúc này hắn lại một câu đều không nói ra được.

Mà hắn càng như vậy Thường lão tứ càng tức, càng hối hận: tại sao trước đây mình không nhìn ra chứ? Người này liều mạng đấu với mình cũng không phải một lần hai lần, trước kia tuy rằng rất ngông cuồng, nhưng cũng chưa từng có như vậy, quá đáng giận mà! Thường lão tứ giận đến mức ngứa hàm răng.

- Được rồi lão tứ! Ngay lúc Thường lão tứ nói đến nổi trận lôi đình, không khống chế nổi thật muốn nhào tới đánh cho Phong Bất Quy một trận, chợt vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, trận pháp chung quanh hơi dao động, Nhậm Kiệt đã đi vào nơi này. Vừa rồi Nhậm Kiệt cũng không có lập tức theo tới, là thuận tiện đi theo phía sau Trường Phong Vạn Lý bọn họ, bất quá theo một đoạn đường cũng không có phát hiện gì khác, trông thấy Trường Phong Vạn Lý đi thẳng về hướng Lam Phủ Thiên Tông ở Ngọc Kinh Thành, hiển nhiên là tìm gặp Lam Thiên.

Mà Lam Thiên bên kia từ sau khi Phương Viêm náo loạn, chung quanh bố trí tăng cường thêm vô số trận pháp, cho dù Nhậm Kiệt đơn thuần muốn dò xét đều rất khó. Dù sao Hạ Cửu Hạc cũng là Tông sư trận pháp, hơn nữa dựa theo một số trận đồ bố trí, cộng thêm một ít pháp bảo phụ trợ, đã bố trí nơi đó đến gần Tông sư trận pháp trung cấp, cho dù Nhậm Kiệt muốn phá giải cũng mất một ít thời gian, cho nên Nhậm Kiệt mới quay trở về.

Trở về đến đây liền thấy Thường lão tứ đang phẫn nộ gào thét chửi mắng Phong Bất Quy, Nhậm Kiệt vừa nói vừa đi vào.

- Sư... sư phụ! Thường lão tứ vội vàng thi lễ, nhưng lồng ngực còn đang phập phồng không chừng, hiển nhiên là quá phẫn nộ.

- Gia chủ! Chuyện lần này đều là vì ta mà ra, ta sẽ tự mình xử lý! Chỉ cần tiếp sau ta phách lối rời đi, Ngự Phong Tông cách nơi này rất xa, có lẽ cũng không thật sự làm khó Trường Nhạc Thiên Phủ chúng ta... Hiện tại ta nên đi... Vốn Phong Bất Quy trước đây đã không có đất dung thân, còn đau khổ hơn so với chết, thời điểm này vừa thấy Nhậm Kiệt lập tức cảm thấy không có lời gì để nói, liền nói thẳng một tiếng rồi chuẩn bị ra đi.

Phong Bất Quy quay ra định thi triển tốc độ rời đi, nhưng Nhậm Kiệt vừa mới đi vào lại cất bước, như lửng thửng đi dạo trong sân nhà, giống như tản bộ tùy ý, mà lại lập tức xuất hiện ở trước người Phong Bất Quy đang nhích động thân mình.

- A... Phong Bất Quy cố sức khống chế thân hình, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt. Bởi vì hắn hoàn toàn không có phát hiện Nhậm Kiệt làm thế nào chạy đến trước người hắn. Nên biết sau khi hắn đột phá đến cảnh giới dương hồn, cộng thêm tu luyện thân pháp được Nhậm Kiệt hoàn thiện, tốc độ của hắn cho dù Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong đều không sánh kịp, vậy mà vừa rồi hắn lại không thấy Nhậm Kiệt làm thế nào đến trước người hắn.

- Gia chủ! Ta...

- Ngươi cái gì ngươi...

Nhậm Kiệt phất tay áo chặn không cho Phong Bất Quy nói tiếp, nói thẳng: - Thành thật đợi ở nơi này đi! Nhậm gia ta tuy rằng không giống cái gì tổ chức sát thủ, tuy rằng còn không đến mức không để người thoát ly, nhưng cũng tuyệt đối không phải khách điếm ai muốn tới thì tới, ai muốn đi thì đi! Bổn gia chủ chưa đồng ý, ngươi không thể rời đi. ngươi cũng đừng cảm thấy mình ủy khuất, lão tứ chửi mắng là sai lầm hay sao? Chính ngươi nói xem ngươi có đáng mắng hay không? Tuy nhiên xem bộ dáng ngươi như vậy, hẳn là trước đây từng bị Trường Phong Vạn Lý ám ảnh trong lòng, nhưng đã lâu như vậy ngươi còn sợ hắn cái gì chứ?

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thẳng ra lời này, Phong Bất Quy trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhậm Kiệt: "Hắn... làm sao hắn biết được?"

Nhậm Kiệt không để ý tới vẻ mặt giật mình của Phong Bất Quy, nhìn hắn nói: - Tự mình nói đi, có một số việc không phải trốn tránh là được, ám ảnh trong lòng cũng cần phải chiến thắng. Hiện tại ngươi đã không phải là một đứa nhỏ trước kia, rốt cuộc giữa ngươi và Ngự Phong Tông đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng Ngự Phong Tông này bị Lam Thiên lôi kéo sớm muộn gì sẽ là địch nhân. Tuy nhiên nếu trước thời gian bởi vì ngươi mâu thuẫn kích phát bạo phát trước, thì cũng phải hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mới có thể kịp chuẩn bị cách ứng phó... nói ra đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Đối với Nhậm Kiệt, hiện tại Phong Bất Quy đã bội phục tột đỉnh, không chỉ là bội phục, đồng dạng cũng có chút sợ sợ...

Lúc này giọng nói của Nhậm Kiệt tuy rằng chậm rãi bình hòa, nhưng lại có một khí thế không cho phép hoài nghi.

Phong Bất Quy do dự một chút, sắc mặt có vẻ có chút đấu tranh, một hồi lâu mới nói: - Ta... ta trước đây cũng là người của Ngự Phong Tông, ta... ngoại công ta trước đây là nhân vật cấp lão tổ của Ngự Phong Tông, hơn nữa còn là tồn tại cấp lão tổ ngàn tuổi mạnh nhất của Ngự Phong Tông. Lúc đó Trường Phong Vạn Lý vì nịnh bợ ngoại công, liền một lòng theo đuổi mẫu thân ta, hắn coi như là người ưu tú nhất trong cùng thế hệ, cộng thêm gia tộc hắn cũng rất cường thế, sau đó liền ước định hôn ước!

- Nhưng mẫu thân ta lại không thích Trường Phong Vạn Lý, vì thế trước khi sắp kết hôn liền rời nhà ra đi một đoạn thời gian, chờ tới lúc bọn họ tìm được mẫu thân ta... mẫu thân ta... đã mang thai, chính là ta...

Phong Bất Quy chua xót nói tiếp: - Đến bây giờ ta cũng không biết phụ thân mình là ai! Sau đó bởi vì mẫu thân ta chưa kết hôn đã mang thai, lúc đó bên trong tông môn rất là hỗn loạn một trận, ngoại công ta cũng cảm thấy thật có lỗi với gia tộc Trường Phong kia, nên liền ủng hộ Trường Phong Vạn Lý lên làm tông chủ. Nhưng ngoại công ta rất yêu thương mẫu thân ta, cho dù là phạm vào sai lầm lớn như vậy cũng cho phép mẫu thân ta sinh ra ta. Mẫu thân ta đối với ta cũng rất tốt, không để bất kỳ kẻ nào khi dễ ta. Sau này lúc ta còn nhỏ mẫu thân ra ngoài tìm kiếm di tích đã xảy ra chuyện, cũng không trở về nữa, từ đó ta còn nhỏ được ngoại công ta chăm sóc tới lớn.

Nói tới đây, tâm tình Phong Bất Quy coi như bình tĩnh lại, thậm chí có cảm giác rất hạnh phúc, hiển nhiên đoạn cuộc sống khi đó hắn được ngoại công che chở, coi như hắn rất hạnh phúc.

- Nhưng cuộc sống như thế không kéo dài bao lâu, lúc ta chưa tới 10 tuổi, Ngự Phong Tông đi thăm dò phát hiện một di tích rất lớn. Lúc đó sau khi trở về ngoại công ta bị thương nặng, ngược lại thì lão tổ của gia tộc Trường Phong Vạn Lý bọn họ chiếm được chỗ tốt, đột phá cảnh giới. Rồi sau đó, đột nhiên bọn họ nói ngoại công ta giấu đi một môn thân pháp thượng cổ chiếm được từ trong di tích, nên bất ngờ tập kích ngoại công ta, ngoại công ta lúc đó không nhanh bằng, bọn họ bắt được ngoại công và ta!

- Bọn họ vì ép hỏi ngoại công ta, không ngừng... hành hạ ta... Phong Bất Quy nói đến đây, thanh âm bắt đầu trở nên nghẹn ngào, khó khăn, trong mắt lóe lên ý đau khổ thâm tình, hiển nhiên đoạn cuộc sống đó quá mức đau khổ. - Ta... Ta...

Trông thấy Phong Bất Quy lúc này như vậy, tuy rằng hắn không có nói ra cụ thể, nhưng cũng có thể nghĩ ra được... ngược lại Thường lão tứ có phần hối hận những lời nói vừa rồi của mình.

- Không sao, đều đã qua rồi! Ít nhất hiện giờ ngươi còn sống! Nếu như trước kia ngươi không dám nghĩ, như vậy hiện tại ngươi có thể ngẫm lại, có một ngày đánh trở về báo thù cho ngươi và ngoại công ngươi... Thậm chí chỉ sợ cái chết của mẫu thân ngươi cũng có vấn đề... Nhậm Kiệt nghe Phong Bất Quy nói tới đây đã có chút nói không nên lời, dường như hắn nhớ lại mà rơi vào trạng thái sợ hãi, liền bước tới vỗ vỗ sau lưng của hắn, rót một lực lượng vào trong cơ thể hắn, không ngừng trợ giúp hắn vận chuyển, tránh cho khí tức của hắn hỗn loạn.

Lực lượng vận chuyển bình thường, mà lời nói của Nhậm Kiệt cũng dẫn hắn đi một hướng khác, lập tức ánh mắt Phong Bất Quy biến đổi mấy lần.

- Gia chủ... ngài... ngài nói là mẫu thân ta?

- Ta chỉ nghĩ như vậy, rõ ràng Trường Phong Vạn Lý này là hạng người rất âm hiểm độc ác, ngươi cho rằng hết thảy có trùng hợp như vậy sao? Hiển nhiên hắn chịu nhục sau đó muốn trả thù cả nhà các ngươi. Ít nhất chính hắn nhất định cho là mình bị khuất nhục lớn lao, nếu không vì sao lúc ngoại công ngươi bị thương, hắn không vì tông môn nghĩ biện pháp cứu chữa, ngược lại đột nhiên đối đãi với các ngươi như vậy? Về phần nói công pháp gì đó, phỏng chừng hắn cũng biết rõ các ngươi chiếm được vốn chỉ là thiên thiếu sót, bất quá là cái cớ mà thôi! Chuyện mẫu thân ngươi, ngoại công ngươi phỏng chừng đều là hắn tính kế, về phần cuối cùng nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do, cho nên mới muốn bắt ngươi điều tra rõ ràng!

Tuy rằng chuyện năm đó Nhậm Kiệt vốn không rõ ràng lắm, tuy nhiên là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, rất dễ nhìn ra trong chuyện này có điều không thích hợp.

Phong Bất Quy là bởi vì bóng ma năm xưa, suy đoán đều không dám nghĩ tới. Hơn nữa năm đó hắn còn nhỏ, sau này một mực né tránh, một mực trốn tránh, thời điểm này nhất thiết hắn phải đối mặt với sự thật bị Nhậm Kiệt một lời vạch trần ra.

- Trường Phong Vạn Lý... tên súc sinh ngươi... Phong Bất Quy nghiến răng căm hận gào thét, vốn một chút sợ hãi, bóng ma, đã bị hận ý thay thế. Cừu hận tức giận cộng thêm dưới hướng dẫn của Nhậm Kiệt, đang không ngừng từ từ thiêu đốt bóng ma Trường Phong Vạn Lý thuở tuổi thơ kia.

Lúc này Nhậm Kiệt xem ra, ít nhất đã tốt hơn nhiều so với sợ hãi bóng ma lúc tuổi thơ ngày nào.

- A... Trường Phong Vạn Lý, ta phải giết ngươi... Giết ngươi... Ta nhất định phải giết ngươi... Phong Bất Quy đột nhiên lớn tiếng kêu gào, cả người có xu thế lập tức xông tới liều mạng.

- Phong Bất Quy! Thường lão tứ không nghĩ tới Phong Bất Quy có một đoạn chuyện xưa như thế, lúc này ngược lại cảm giác vừa rồi mình quá nặng lời, giờ nhìn thấy bộ dáng hắn, Thường lão tứ trịnh trọng nói: - Ngươi hiện tại còn không có khả năng giết được hắn, tuy nhiên sau này ngươi nhất định sẽ có cơ hội, bởi vì có sư phụ, có chúng ta...

- Muốn giết Trường Phong Vạn Lý cũng không khó, hơn nữa tình huống hiện tại hắn không ở tông môn, chỉ là có một số chuyện tốt hơn là ngươi tự mình động thủ! Bổn gia chủ cung cấp cho ngươi một số thứ cần thiết, còn lại thì phải nhìn chính ngươi. Về phần Ngự Phong Tông sau lưng hắn, cái này ngươi không cần lo lắng, sau lưng của hắn có Ngự Phong Tông, phía sau ngươi cũng có bổn gia chủ, có cả Nhậm gia! Chuyện chỉ cần biết rõ là dễ làm, đối với Nhậm Kiệt chuyện này vốn cũng không khó khăn gì lắm.

- Thường lão tứ, gia chủ ngài, các người... Cám ơn nhiều... Cảm ơn gia chủ, ta... Vốn Phong Bất Quy sắp mất khống chế, nghe Thường lão tứ cùng Nhậm Kiệt nói vậy, vốn hắn đã mất đi người nhà lại bị hành hạ, đau khổ, đột nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc. Cho dù địch nhân là cả Ngự Phong Tông, nhưng gia chủ vẫn trợ giúp mình, duy trì mình, cảm giác có núi dựa có người duy trì đó, làm hắn nhớ lại lúc ngoại công còn sống ngày xưa.

- Tốt lắm! Đều là người một nhà, lời thừa thải cũng không cần nói. Tốt nhất ngươi tu luyện công pháp ta cho ngươi, đến lúc đó khẳng định tốc độ của ngươi sẽ nhanh hơn tất cả người của Ngự Phong Tông, đến lúc đó ngươi đã có thể hoa lệ trở về. Nếu ngoại công ngươi đã từng là tồn tại cường đại nhất Ngự Phong Tông, nói vậy hiện tại Ngự Phong Tông cũng sẽ có một số người duy trì lão nhân, đến lúc đó ngươi hoàn toàn có thể nắm trong tay Ngự Phong Tông. Trường Phong Vạn Lý này cướp đi Ngự Phong Tông từ trong tay ngoại công ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn giành lại sao? Cuối cùng Nhậm Kiệt chuyển đề, hỏi Phong Bất Quy.

Giành... giành lại Ngự Phong Tông?

Nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, cả người Phong Bất Quy đều ngẩn ngơ, bởi vì điều đó quá kinh khủng, trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Đây chính là một tông môn có truyền thừa còn cổ xưa hơn cả Minh Ngọc Hoàng Triều; là tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ, tuy rằng so ra không bằng những tông môn truyền thừa vạn năm, đã tồn tại từ thời kỳ Hoàng triều thượng cổ, trải qua thời đại vạn tông hành hương kia, nhưng cũng đủ cường đại.

Bao nhiêu năm qua, hắn có thể làm chính là trốn tránh, tận lực không nghĩ tới những chuyện này, hiện tại hiểu thấu, tuy rằng vừa rồi muốn không tiếc hết thảy giết chết Trường Phong Vạn Lý, nhưng cũng chỉ là nhằm vào Trường Phong Vạn Lý, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện còn có thể giành lại cả Ngự Phong Tông... quá khoa trương, quá kinh khủng như vậy.

- Ngươi cần làm là làm sao có năng lực đối phó Trường Phong Vạn Lý, chuyện còn lại bổn gia chủ giải quyết cho ngươi! Dù sao đã là địch nhân, không phải chúng ta diệt bọn chúng, chính là bọn chúng diệt chúng ta. Cho ngươi tuyển chọn, khẳng định ngươi cũng sẽ chọn nỗ lực nghĩ biện pháp tiêu diệt địch nhân phải không? Mà ngươi đã có thân phận, bối cảnh, có cơ hội như thế, vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp tận lực bằng cái giá nhỏ nhất, nghĩ biện pháp giết chết địch nhân của ngươi, sau đó nghĩ biện pháp nắm trong tay Ngự Phong Tông, chuyện này không có gì quan trọng! Với Nhậm Kiệt xem ra, không có gì không thể tưởng tượng, không có gì không dám nghĩ.

Dĩ nhiên, giai đoạn trước mắt này cũng như lúc trước gặp Thường lão tứ, lúc ban đầu giảng giải cho hắn một trong đường lối đánh bạc cho tương lai, đều là một loại kế hoạch đối với tương lai! Dĩ nhiên, kế hoạch này theo thời gian trôi qua, từ từ sẽ biến thành sự thật, cũng giống như Trường Nhạc Thiên Phủ hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK