Một tờ!
Hai tờ!
Ba tờ!
. . .
Tốc độ viết của Nhậm Kiệt vô cùng nhanh, hắn vốn là không dùng bút lông, nhưng viết nhiều tự nhiên là nắm giữ quy luật, chữ cũng biến thành càng ngày càng tự nhiên. Tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, lần lượt từng tờ giấy viết các loại tài liệu không ngừng đưa cho Nhậm Thiên Túng bên cạnh.
Nhậm Thiên Túng nhìn Nhậm Kiệt viết xong lần lượt từng tờ giấy tràn ngập các loại tài liệu, vừa bắt đầu cũng không có gì, nhưng càng xem ánh mắt của hắn càng kinh ngạc.
Bởi vì vừa mới bắt đầu nhìn Nhậm Kiệt viết chữ, rõ ràng cho thấy hắn không biết viết, nhưng dần dần càng ngày càng tròn, tự thể cũng càng ngày càng đẹp, tự nhiên, sau đó theo tốc độ tăng lên, những chữ này càng ngày càng thoải mái.
Lấy chữ xem người, Nhậm Thiên Túng phát hiện, khi Nhậm Kiệt viết vượt qua mười tờ giấy, viết mấy trăm chữ, chữ đã trở nên vô cùng lưu loát, lớn lối, cuồng phóng, phảng phất như thấy nội tâm của một người.
Điều này sao có thể, chẳng lẽ chữ của hắn chính là từ một hồi này luyện thành, khó có thể tưởng tượng nhất là đã tạo thành phong cách của mình.
Lục gia Nhậm Thiên Túng chỉ kinh ngạc một chút, hắn chẳng qua là khiếp sợ, kinh ngạc, bởi vì sự chú ý của hắn tập trung ở phương thuốc, tài liệu trên tờ giấy.
Nhiều năm như vậy, hắn cũng có nghiên cứu tất cả phương diện, dần dần phát hiện sự khống chế của Nhậm Kiệt đối với mỗi một loại so với những người hắn mời tới kia cũng không kém nhiều. Mặc dù những độc chất, trận pháp, cấm chế cũng không phải là đặc biệt cao cấp, nhưng cũng vô cùng xảo diệu, phối trí của những người đó cũng là tốt nhất.
Nhậm Kiệt lớn bao nhiêu, hắn làm sao có thể làm được điểm này, hơn nữa còn là một hơi liên quan đến mười mấy lĩnh vực.
Hơn nữa ngoài nghĩ thông suốt, còn có một chút điều chỉnh rất nhỏ, lộ ra vẻ càng thêm tinh diệu, liên tưởng đến lời Nhậm Kiệt mới vừa nói, Lục gia Nhậm Thiên Túng tựa hồ cũng cảm giác được, Nhậm Kiệt viết những đồ này tựa hồ có thể nối liền với nhau, đã không còn là hoàn toàn độc lập.
Lục gia Nhậm Thiên Túng đắm chìm trong chuyện này, mà Mặc Hồng ở một bên nhìn chữ của Nhậm Kiệt, ánh mắt đã đăm đăm, giống như đang nằm mơ.
Càng xem càng mơ hồ, hắn không thể tin được, có người có thể viết một chữ, tài nghệ tăng lên giống như người khác khổ luyện một năm, sau khi viết mười mấy chữ đã ổn định lại, dần dần tạo thành phong cách, đây quả thực là nói linh tinh.
Cho dù là nói nhảm, khoác lác cũng không có người sẽ nói như vậy, quá vô nghĩa.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, Mặc Hồng nín thật lâu, rốt cục trong đầu nghĩ đến một giải thích hợp lý, không sai, Nhậm Kiệt này đang len lén luyện, chẳng qua là lúc bình thường giấu diếm, vào giờ khắc này hắn rốt cục không ẩn núp nữa, không sai, chỉ có loại giải thích này mới hợp lý.
Nhậm Kiệt cũng không có thời gian để ý tới bọn họ nghĩ như thế nào, con bà nó, 19 loại đan xen liên hoàn, liên quan đến mười mấy lĩnh vực bất đồng, biến hóa sinh ra nhiều không kể xiết.
Hắn viết một hơi suốt ba canh giờ, mới ngừng lại được.
- Này . . . Những thứ này đều cần?
Trong tay Nhậm Thiên Túng cầm một tập giấy thật dầy, những dược liệu, tài liệu này toàn bộ chung vào một chỗ, có thể đủ để chất đầy nhà gỗ.
- Không, còn thiếu một chút.
- trong tay nắm, Nhậm Kiệt nhìn tờ giấy trống không ngây người, chậm rãi mở miệng.
- Còn thiếu cái gì?
Nhậm Thiên Túng hiện tại đã có chút ít tin tưởng, Nhậm Kiệt thật sự có biện pháp, mặc dù có chút khó có thể tưởng tượng hắn rốt cuộc là như thế nào làm được, nhưng thật thấy được hy vọng, cho nên hắn khẩn cấp muốn biết Nhậm Kiệt nói thiếu là thiếu cái gì.
Không nói những thứ khác, những đồ trong tay hắn đang cầm, chỉ là phối hợp những tài liệu, dược liệu này liên quan đến đông đảo lĩnh vực, muốn lừa gạt cũng rất khó.
- Ừm . . .
Nhậm Kiệt hơi do dự một chút, chậm rãi viết xuống bốn chữ.
- Thiên Huyền Hàn Tủy!
- Thiên Huyền Hàn Tủy, rất trân quý hay là khó có thể tìm được?
Lục gia đã từ trong biểu lộ của Nhậm Kiệt mà nhìn ra vấn đề, hắn nghiên cứu một chút lĩnh vực, cũng là bởi vì bệnh trạng trên người Vân Phượng Nhi, Thiên Huyền Hàn Tủy mà Nhậm Kiệt viết ra lại là thứ cần thiết để hai loại bệnh trạng của Vân Phượng Nhi không bùng phát, cũng là thứ trọng yếu nhất, cho nên Nhậm Thiên Túng thật đúng là không rõ ràng lắm.
- Không phải nói hoàn toàn không lấy được, chẳng qua là thứ này vô cùng hiếm thấy, có thể nói là mỗi một giọt cũng sẽ đưa tới náo động rất lớn. Mà là thứ cần thiết cho một loại cổ độc cuối cùng, bởi vì cổ độc dưới tình huống không bùng phát thì không rõ ràng lắm rốt cuộc là cổ độc gì, nếu muốn khống chế cũng có rất nhiều phương pháp, nhưng trừ phi là những thứ siêu cấp cường đại gì đó, hoặc là thiên tài địa bảo, trước mắt thích hợp nhất chính là Thiên Huyền Hàn Tủy.
Nhậm Kiệt lo lắng nói.
- Nhưng theo thủ pháp của người hạ độc lục thẩm, người này vô cùng âm hiểm sắc bén, muốn cho Lục thúc ngươi thấy lục thẩm như vậy, lại thúc thủ vô sách, còn phải không ngừng dùng tánh mạng của mình đưa vào, cuối cùng thống khổ, đau khổ hành hạ trong nhiều năm liền cùng chết cùng lục thẩm. Mà người như thế không thể nào không lưu lại một ít đồ vật, để ngừa vạn nhất, ta cảm giác Thiên Huyền Hàn Tủy này hẳn là đồ vật hắn lưu lại, hắn có khả năng có biện pháp biết tình huống của Thiên Huyền Hàn Tủy, tài liệu khác còn dễ nói, một khi động vào Thiên Huyền Hàn Tủy này, rất có thể cũng sẽ kinh động tới người năm đó hại lục thẩm.
Sắc mặt của Lục gia Nhậm Thiên Túng cũng không khỏi biến đổi, hắn hận không thể lập tức bắt được người này, thiên đao vạn quả cũng khó tiêu hận kia, nhưng hận người này hơn nữa, cũng không trọng yếu bằng cứu Vân Phượng Nhi.
Chẳng qua là giờ phút này nghe Nhậm Kiệt nói như thế, hắn cũng cảm giác được từng đợt lạnh lẻo, người nào, thế nhưng lao lực tâm tư muốn hành hạ vợ chồng bọn họ đến loại trình độ này.
- Thiên Huyền Hàn Tủy này là ngưng tụ ra bên trong núi băng ức vạn năm, cả vùng đất sinh ra vật có tính hàn đặc biệt, trời sanh có tác dụng khắc chế cổ độc, hơn nữa cũng có thể thăng bằng phản ứng dây chuyền của độc dược khác, cho nên ắt không thể thiếu. Cái này phải cẩn thận chuẩn bị, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện, trừ việc đó ra . . .
Nhậm Kiệt rất trịnh trọng nhìn Nhậm Thiên Túng, nói:
- Những dược vật khác cũng không thể gấp gáp, nhiều dược vật như vậy, cho dù thu thập từ Nhậm gia, tất cả cũng sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, cho nên nhất định phải áp chế được. Lục thúc ngươi suy nghĩ một chút, đã qua nhiều năm như vậy, ta lại gấp mấy tháng này sao?
Trên thực tế sau khi Nhậm Kiệt viết ra những đồ này, bản thân cũng cảm giác giật mình, người hạ độc này hao tâm tổn trí, làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Có thể lấy tánh mạng mình giữ lại sinh tồn của đối phương nhiều năm như vậy, có thể nghĩ Lục thúc yêu lục thẩm nhiều tới đâu, bình thường một khi biết phương pháp, cho dù âm thầm sưu tập, nhất định cũng sẽ nghĩ cố gắng hết mức trong khoảng thời gian ngắn có được hết.
Nhưng cứ như vậy, cũng sẽ bị đối phương phát hiện, từ đó có thể biết, nhiều năm như vậy đối phương dĩ nhiên đều đang lưu ý, càng nghĩ sẽ càng thấy đáng sợ.
- Yên tâm đi, Lục thúc ngươi mặc dù không thể nghĩ biện pháp, nhưng đối với người hại lục thẩm ngươi nhiều năm như vậy cũng suy nghĩ không ít, từ sự âm hiểm, sắc bén, mưu sự kinh khủng kia cũng có hiểu biết, chuyện này sẽ không kinh động bất kỳ người nào của Nhậm gia, thậm chí sẽ không tiến hành mua bên trong Minh Ngọc Hoàng Triều. Hết thảy, toàn bộ phân ra thành mấy trăm tổ, sau đó thông qua cách bất đồng, sẽ không để cho người khác phát hiện ra những dược vật này có bất kỳ một chút quan hệ nào, không chỉ nói Thiên Huyền Hàn Tủy kia, cho dù một chút dược vật hơi chút trân quý khác tất cả cũng sẽ như thế.
Lục gia Nhậm Thiên Túng thật vất vả mới thấy được một tia ánh rạng đông, tự nhiên sẽ không bất chấp một chút xíu nguy hiểm, gật đầu trầm giọng nói.
Vừa nghe Lục thúc nói như vậy, Nhậm Kiệt cũng là yên lòng.
- Vậy thì tốt, phương diện chế thuốc Lục thúc cũng không cần lo lắng tìm kiếm những người khác, đến lúc đó ta tự mình làm. Cái này cuối cùng luyện chế thành mặc dù cũng là dược phẩm thượng phẩm, nhưng trình độ phức tạp vượt xa tuyệt phẩm dược tề bình thường, cho dù tìm được Linh Đan sư tới cũng chưa chắc có thể làm, trừ phi tìm được người nghiên cứu về phương diện dược tề đã đến trình độ nhất định, cái này cũng là một điểm dễ dàng bại lộ, cho nên ta tự mình làm.
Giờ phút này Nhậm Kiệt đã suy nghĩ đến vấn đề luyện chế giải dược cuối cùng.
Mặc Hồng ở một bên nghe cảm thấy không biết nói gì, bởi vì lời này của Nhậm Kiệt chẳng khác nào khoe khoang chính mình lợi hại trá hình, hắn cũng thật không khách khí.
- Chế thuốc ngươi cũng biết?
Lục gia Nhậm Thiên Túng không dám tin nhìn Nhậm Kiệt, tiểu tử này rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật không biết, giờ phút này hắn đột nhiên có một loại cảm giác, nguyên lai mình trước kia một chút cũng không biết tiểu tử này.
Mặc Hồng nghe Lục gia kinh ngạc hỏi, hắn cũng không khỏi sửng sốt, mới vừa rồi chính mình chỉ nghĩ Nhậm Kiệt khoe khoang chính mình, nhưng không có ý thức được cái vấn đề này.
- Lục thúc tới tìm ta không phải là muốn hỏi chuyện Phương Kỳ bị trúng độc có quan hệ gì tới ta không à . . .
Nhậm Kiệt không giấu diếm chút nào, nói:
- Độc dược kia chính là ta cùng mập mạp cùng nhau làm ra.
Mặc dù Lục gia Nhậm Thiên Túng nghĩ tới loại khả năng này, nhưng giống như những người khác, hắn cũng bởi rằng độc dược kia quá bá đạo, để cho Phương gia lớn như thế cũng thúc thủ vô sách, cho nên bất tri bất giác đã loại bỏ Nhậm Kiệt.
Đây cũng là phạm vào sai lầm của những người khác, chủ quan cho rằng mặc dù Nhậm Kiệt là có khả năng lớn nhất, nhưng càng là như thế hắn càng không thể nào, bởi vì nếu như hắn thật có năng lực như thế, như thế nào lại hạ thủ lúc hắn bị hiềm nghi lớn như vậy, không ai sẽ làm như vậy.
Hôm nay nghe được Nhậm Kiệt chính miệng thừa nhận, lại nghĩ tới từng màn mới vừa rồi, Lục gia Nhậm Thiên Túng cũng sửng sốt một hồi lâu không có kịp phản ứng.
- Chuyện đã xảy ra những ngày qua, cũng là gia . . . chủ . . . Cố ý? Chẳng lẽ gia chủ không sợ như vậy sẽ chọc cho phiền toái càng lớn hơn nữa?
Mặc Hồng cũng càng nghĩ càng giật mình, lúc Lục gia Nhậm Thiên Túng bị kinh ngạc đến ngây người, cẩn thận hỏi một câu. Hoặc là nói, hắn không nhịn được mà hỏi.
- Vốn là của cải cha ta để lại, cho dù ta sống phóng túng mấy thập niên, gia chủ cũng không làm, để cho bọn họ tùy ý chơi đùa, tranh giành cũng sẽ không có vấn đề, đến lúc đó giữ lại cho những người khác giải quyết cũng không sao. Nhưng tình huống hiển nhiên kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng, bọn họ đều muốn để cho ta chết, ta còn khách khí với bọn họ cái gì? Phiền toái, ta đường đường là gia chủ Nhậm gia, ta sợ phiền toái gì, hơn nữa cho dù ta nói ta muốn học lão tử ta, người nào sẽ tin tưởng? Huống chi . . .
Nhậm Kiệt cười nhìn Nhậm Thiên Túng, nói:
- Ta đây còn không phải có Lục thúc ở sau lưng làm chỗ dựa cho ta ư, ta vừa mới công khai vào Tàng Thư Các, Lục thúc đã âm thầm nắm Tàng Thư Các trong tay, ta vừa mới phát uy Lục thúc đã dọn dẹp người chung quanh sân của ta một lần, ta không phải một mình đấu cùng bọn họ, ta sợ cái gì.
Nhậm Kiệt sớm đã chú ý tới thay đổi rất nhỏ bên người, có người đang âm thầm giúp hắn làm một ít chuyện, vừa bắt đầu bởi vì lão nhân mặt cười xuất hiện, Nhậm Kiệt cũng nghĩ đến hắn. Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ, có phải người của Lục thúc hay không, nhưng sau đó hắn phát hiện là hai chuyện khác nhau.
Lão nhân mặt cười tồn tại, ngay cả Lục thúc cũng không biết, mà những chuyện khác lại là Lục thúc đang giúp mình.
Vốn là còn tưởng rằng Nhậm Kiệt sẽ che dấu, hoặc là sẽ như thế nào đó, hoặc là cần nói như thế nào, lại không nghĩ rằng không đợi hỏi đã đưa ra chuyện như vậy, sau đó Nhậm Kiệt trực tiếp nói ra.
Mặc Hồng sửng sờ ở một bên, trong lòng tự nhủ cái này đến đơn giản, rất đơn giản, trực tiếp làm cho người ta có chút chịu không được.
- Ha ha . . .
Lục gia Nhậm Thiên Túng đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến nước mắt chảy ra, cuối cùng đột nhiên tiến lên ôm lấy Nhậm Kiệt.
- Tốt, tốt, đại ca có hậu, ta đã nói con của đại ca làm sao có thể như vậy, long sinh long, phượng sinh phượng, con của Nhậm Thiên Hành làm sao lại không được, tốt, tốt . . .