Tức muốn nổ phổi, vừa nãy hắn phát hiện cổ hơi thở kia, không nghĩ ngợi liền chạy đến. Thực tế không chờ làm gì, liền xảy ra chuyện như vậy. Nếu hắn sớm biết chuyện ở đây, bằng trí tuệ của hắn thì tự nhiên sẽ không thể không hiểu, dù có ra tay cũng không bị người ta đem ra làm trò, cũng nghĩ cách một mình tìm tới Cao Bằng.
Bây giờ thì hay rồi, lập tức liền thể hiện mình không đáng tiền, bị đối phương đùa giỡn, lại còn là Cao Bằng vẫn bị coi thường. Nhưng có giận dữ thế nào, bây giờ phải làm sao, Lam Thiên cảm giác khí tức hỗn loạn.
Biết rõ lúc trước vì nóng vội đột phá, tâm cảnh bắt đầu không ổn, bây giờ trong giận dữ, bị Cao Bằng ẩn giấu sâu coi thường, bị Nhậm Kiệt lợi dụng đùa giỡn, hơn nữa bọn họ không nhìn càng làm Lam Thiên tức giận, có khuynh hướng tẩu hỏa nhập ma.
Lam Thiên cắn muốn nát răng, hung hăng trừng bên dưới, nháy mắt hóa thành tia sáng chạy trở về.
Tuy rằng lúc này không ai chú ý hắn, nhưng bản thân hắn lại cảm thấy như mọi người đang chê cười, tâm ma càng thêm nặng.
- Sư huynh, sao ngươi lại không ra tay cản hắn lại, sao bên bệ hạ không phát động trận pháp, lại cho hắn tùy ý chạy đi?
Lúc này Tam Bảo thái giám lại tức giận liên lạc với sư huynh.
- Ôi!
Lúc này, trong một góc gần đó, Nhị Bảo thái giám khẽ than thở nói:
- Hắn phát hiện sự tồn tại của ta, cũng âm thầm thông qua lực thần hồn liên lạc bệ hạ và bên ta. Nếu ra tay hoặc bệ hạ phát động trận pháp, hắn sẽ thả ra 50 vạn Hắc Thần Đại Quân của hắn. Hơn nữa hắn nói còn có thủ đoạn khác, nếu vậy thì Ngọc Kinh Thành xong rồi. Lúc này hắn ở bên trong, hơn nữa tình huống Cao gia đặc biệt, chuyện này phức tạp, ôi...
Nhị Bảo thái giám vẫn không nói gì, lúc này một hơi nói nhiều như thế, còn liên tiếp thở dài, rõ ràng chuyện này cực kỳ rắc rối.
Mà nói rồi, hắn cũng không nói gì khác nữa.
Tam Bảo thái giám vừa nghe, cũng nhíu mày, đồng thời cảm giác sau lưng phát lạnh. Bởi vì hắn cũng nghĩ tới Cao Bằng ẩn giấu sâu như thế, không thể không có bố trí. Dám luyện chế 50 vạn đại quân thành binh khí hình người, làm sao là hạng lương thiện được, chỉ sợ hủy diệt Ngọc Kinh Thành mà hắn cũng dám làm.
Quan trọng nhất, là chuyện này quả thật rắc rối, giữ hắn lại có ích gì, ngược lại sẽ càng thêm phiền phức.
Hơn nữa quả thật là như bị Nhậm Kiệt lợi dụng, đây mới là rắc rối nhất.
Bản thân mình cũng điều tra, cũng không tra ra có dính đến Cao Bằng, sao Nhậm Kiệt lại biết chuyện này.
Bây giờ thật rắc rối, rắc rối to...
Lúc này tỉnh táo nghĩ lại, Tam Bảo thái giám liền biết lớn chuyện. Hơn nữa phức tạp vượt xa tưởng tượng, vốn không có người biết, vậy dễ làm, nhưng giờ...
Nghĩ tới đó, Tam Bảo thái giám cũng vội chạy về hoàng cung.
Nhậm Kiệt dẫn người đi, những người khác cũng giải tán, lúc này chỉ còn có nhị hoàng tử đứng đây.
Không phải nhị hoàng tử lợi hại kiên cường cỡ nào, mà là chân của hắn đã cứng lại, hoàn toàn đần độn. Hắn không ngờ tới, mình chỉ mở tiệc một lần, lại biến thành cục diện này, Vũ Khiếu bị đánh chết, Lâm Vân Thông xụi lơ ra đất.
Lại nghĩ tới mọi chuyện, đã sớm vượt xa phạm vi tưởng tượng của hắn, làm sao cũng không ngờ Cao Bằng lợi hại như vậy, ẩn giấu sâu như thế. Ngay cả Lam Thiên cùng Tam Bảo thái giám Thái Cực Cảnh cũng không làm gì được hắn, hơn nữa nghe hắn nói hình như... hình như khống chế Phương Viêm.
Trời ạ! Phương Viêm đã có lực lượng Thái Cực Cảnh, sao hắn khống chế được.
Đáng sợ hơn, chính là 50 vạn đại quân bị luyện hóa thành binh khí hình người, nghĩ tới liền kinh hãi, đây là khái niệm gì.
Về phần những người khác, không ít người dọa ngất, không ngất cũng chết khiếp.
Khủng bố, quá khủng bố!
Từ khi Nhậm Kiệt xuất hiện, tất cả đều vượt xa phạm trù tưởng tượng của bọn họ...
Chỗ bọn họ thật lâu không phản ứng lại, nhưng lúc này toàn Ngọc Kinh Thành sôi trào, thậm chí vô số tiếng kêu khóc, càng có tiếng quát mắng. Mặc dù 50 vạn đại quân chiêu mộ nhiều chỗ, nhưng trong đó có không thiếu người ở Ngọc Kinh Thành.
Những người này không biết, chồng con của mình đã xảy ra chuyện. Hơn nữa nếu vì nước giết địch mà chết thì cũng thôi, nhưng lại bị người ta luyện hóa thành binh khí hình người.
Đây là điều không thể chịu nổi, nếu oán khí giận dữ có thể hiện ra, vậy thì lúc này chỉ sợ Ngọc Kinh Thành đã bị oán khí giận dữ đè sụp.
Dần dần, tiếng mắng chửi càng lớn hơn, chỉ là mọi người đang lo lắng hoảng sợ giận dữ, nhưng vẫn còn hoài nghi, dù sao bọn họ cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
- Lập tức điều động Ngự lâm quân, tiến vào tình trạng sẵn sàng, chuẩn bị khởi động đại trận.
- Công khai dán treo thưởng, truy bắt yêu nhân tà giáo bám vào người Cao Bằng. Cao Bằng bị yêu nhân tà giáo đoạt xá, giết hại 50 vạn đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều ta, tội không thể tha, trẫm thề nhất định tru diệt.
- Lập tức thông báo người các bộ, làm ra sổ nhỏ, trợ cấp gấp 10, toàn tính dựa theo hy sinh vì nước.
- Đại quân đi tiêu diệt giáo phái yêu nhân, lọt vào cạm bẫy, Cao Bằng bị yêu nhân tà giáo bám vào người, dán thông báo thiên hạ.
- Đồng thời triệt bỏ mọi chức vục Cao Chiến Uyên, Phương Thiên Ân cũng phạt đóng cửa tự ngẫm. Hai đại gia tộc sớm tuyển chọn gia chủ mới, không được xảy ra chuyện tương tự.
- Vì tru diệt yêu nhân tà giáo, trẫm mời quốc sư tự mình ra tay, đồng thời mời quốc sư cầu phúc cho 50 vạn tướng sĩ hy sinh, cầu bọn họ sớm lên cực lạc.
Bên này xảy ra chuyện, thân phận Cao Bằng tiết lộ, hắn trực tiếp liên lạc hoàng đế, uy hiếp nếu dám cản trở, sẽ không tiếc mọi giá làm loạn Ngọc Kinh Thành, thậm chí không tiếc diệt sạch bá tính trong thành.
Nên biết người tu luyện bình thường đều rất kiêng kỵ sát hại người bình thường, nhưng Cao Bằng dám tế luyện sống 50 vạn đại quân thành binh khí hình người, rõ ràng sẽ không để ý chuyện đó.
Hắn hoàn toàn là ma đạo, hoàng đế cũng đánh nhẫn nhịn cho hắn đi, sau này mới nghĩ cách.
Nhưng sau đó, hoàng đế lập tức hạ một loạt mệnh lệnh, đợi Tam Bảo thái giám trở về, đã nhìn thấy mấy chục thái giám không ngừng ra ngoài, ban bố các đạo thánh chỉ. Mà nhìn hoàng đế nhắm mắt ngồi đó, toát ra chút mỏi mệt, đây là lần đầu mới gặp.
- Bệ hạ, nô tài làm việc bất lực, mới xảy ra chuyện như thế.
Lúc trước sư huynh Nhị Bảo thái giám có nói, nhưng Tam Bảo thái giám không quá để ý, dù sao hắn chân chính lớn lên ở Huyền Âm Tông, không coi hoàng đế có gì lớn.
Nhưng gần đây liên lạc vơi sư tôn, sư tôn còn cố ý nhắc hắn mấy câu, lúc này Tam Bảo thái giám cung kính hơn nhiều.
- Không liên quan tới ngươi.
Hoàng đế không mở mắt, một hơi mấy chục mệnh lệnh, đã làm hết những cách bù đắp nghĩ ra được, nhưng chuyện này tuyệt đối không xong dễ dàng như vậy.
Nói xong, đợi một hồi, hoàng đế mới lẩm bẩm:
- Tốt! Tốt lắm! Thật không ngờ Cao gia có thể xuất hiện nhân tài như vậy, trẫm cũng nhìn nhầm, Cao Bằng này ẩn giấu sâu như thế. Càng không ngờ tới, chuyện mà cả trẫm cũng không biết, lại bị Nhậm Kiệt biết được, lần này bị hắn lợi dụng trực tiếp ra tay. Nhưng ngươi có chơi thế nào đi nữa, lần này trẫm cũng muốn làm Nhậm gia ngươi toàn diệt. Nhậm Thiên Hành, chỉ trách con trai của ngươi quá ưu tú, giống như ngươi, tuyệt đối không thể lưu lại.
- Tam Bảo,tiếp theo trẫm phải mời quốc sư ra mặt, trấn an lòng người, trấn áp cục diện. Ngươi cùng Nhị Bảo tiếp tục điều tra tin tức Cao Bằng, nhưng cẩn thận đừng tùy tiện ra tay, chuyện này phải chờ trẫm thương lượng với lão tổ cùng quốc sư rồi nói.
Lẩm bẩm xong, đột nhiên hoàng đế đứng dậy, trước mặt xuất hiện một cánh cửa, nháy mắt bước vào trong.
Quốc sư!
Nghe hoàng đế nhắc đến quốc sư, Tam Bảo thái giám nhướng mày, sau đó khẽ vuốt. Chẳng lẽ, là vị quốc sư duy nhất vẫn được tôn sùng từ khi Minh Ngọc Hoàng Triều dựng nước, ngay cả sư tôn lão nhân gia cũng nói pháp lực thông thiên, thần thông quảng đại?
Nhưng mà hình như hắn cũng giống sư tôn, cho dù còn sống, cũng không thể tùy ý đi ra, vậy bệ hạ nói mời hắn ra mặt...
Rối loạn, lúc này bất kể người trong cuộc hay không liên quan, trong lòng đều chỉ có một chữ loạn.
Lúc này Phương gia, Cao gia rối tung lên, nghe nói Cao Chiến Uyên mới tỉnh dậy biết được tin này, trực tiếp hộc máu ngất đi. Phương gia lập tức trục xuất Phương Viêm khỏi gia tộc, đồng thời không ngừng cắt hết quan hệ. Đáng tiếc có làm thế nào, Phương Viêm là người thống lĩnh Duệ Tiễn Doanh, người của Phương gia, muốn dứt khoát quan hệ cũng không dễ dàng.
Hiện tại toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều hỗn loạn.
Còn bây giờ, Nhậm Kiệt làm cho cả Ngọc Kinh Thành hỗn loạn kinh thiên động địa, lại đang nhàn nhã dẫn Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo lên đường về nhà.
Lúc theo Nhậm Kiệt đến Thính Tuyết Hiên, Văn Thi Ngữ hoàn toàn không nghĩ ra được Nhậm Kiệt muốn làm gì. Mọi chuyện Nhậm Kiệt làm khiến Văn Thi Ngữ không mò ra được, đợi cho Nhậm Kiệt bức ra chân thân của Cao Bằng, Văn Thi Ngữ mới bừng tỉnh đại ngộ, càng thêm chấn động, làm sao mà Nhậm Kiệt biết được thân phận chân chính của Cao Bằng.
So sánh với chuyện đằng sau, làm lơ nhị hoàng tử, thậm chí giết chết Vũ Khiếu, cũng trở thành chuyện nhỏ bé.
Mà Nhậm Kiệt vạch trần thân phận Cao Bằng, càng làm lớn chuyện, chỉ sợ sẽ khiến hoàng đế vô cùng đau đầu, một quyền này đấm cho hoàng đế thật đau.
Văn Thi Ngữ đi theo, thỉnh thoảng nhìn Nhậm Kiệt, thật không đoán ra người này.
- Hả! Tiểu Bảo, con sao vậy?
Đột nhiên, Văn Thi Ngữ chợt bừng tỉnh, bởi vì nàng phát hiện Cổ Tiểu Bảo đột nhiên bước ra chặn Nhậm Kiệt, sắc mặt nghiêm túc. Quan trọng nhất... trên người tỏa ra lực lượng mạnh mẽ, chỉ bộc phát khi đối mặt chiến đấu với Thiên Yêu Thú.
Mà lúc này vẻ mặt đen thui của Cổ Tiểu Bảo tràn đầy bi phẫn, tức giận, nước mắt chớp động, ngăn cản nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt.
Văn Thi Ngữ liền bị dạo, thầm nghĩ Tiểu Bảo làm sao vậy?
- Có phải hắn là kẻ giết gia gia cùng mọi người, là kẻ đi với đại quân hắc thiết kia?
Cổ Tiểu Bảo nhìn Nhậm Kiệt, giọng nghẹn ngào. Vừa rồi hắn không cảm thấy gì, bởi vì tổ phù bị phong ấn, cho nên không cảm giác mạnh. Hơn nữa lúc đó hắn còn chưa thật sự gặp Cao Bằng cùng Phương Viêm, lúc đó hắn bi thương muốn chết, chỉ nhìn thấy đại quân hắc thiết.
Nhưng nghe đến 50 vạn binh khí hình người, hơn nữa trên đường về hắn cũng suy nghĩ, những phù văn đó làm hắn quen thuộc, trong đó có những phù văn còn là hắn kế thừa.
Cổ Tiểu Bảo lập tức nghĩ tới chuyện gia gia bị giết, liền tức giận kích động chắn trước Nhậm Kiệt.
Văn Thi Ngữ vừa nghe, cũng vội cúi người kéo tay Cổ Tiểu Bảo, thương tiếc không thôi. Dù sao nó vẫn là trẻ con, nhưng Cổ Thôn bị tàn sát, gia gia bị giết, ảnh hưởng quá lớn tới Cổ Tiểu Bảo.
- Phải.
Nhậm Kiệt gật đầu khẳng định.
- Vì sao? Vì sao ngươi không nói cho ta, ngươi là kẻ xấu, ngươi nói là ta có thể giết hắn, giết hắn. Oành...
Cổ Tiểu Bảo giận dữ gầm thét với Nhậm Kiệt, lực lượng ầm ầm bùng nổ.
- A! Tiểu Bảo...
Văn Thi Ngữ không ngờ lại thế, đứa nhỏ này vừa kích động liền không khống chế được lực lượng trào ra. Bây giờ là ở trên phố, phòng ốc chỗ này không có trận pháp ngăn cách, chỉ là hơi thở bùng phát cũng đủ san bằng mấy trăm thước.
Mà hắn kích động quá nhanh, Văn Thi Ngữ muốn cản trước khi Nhậm Kiệt trả lời cũng không kịp. Nhậm Kiệt vừa đáp, nàng liền biết không xong. Thầm nghĩ sao Nhậm Kiệt lại trả lời như vậy, đúng là rước lấy họa. Nhưng tốc độ của nàng không nhanh bằng Cổ Tiểu Bảo, hỏng rồi, không kịp...
Bùm bùm bùm...
Nhưng tiếp theo, một tầng lực lượng xung quanh ngăn chặn uy thế tỏa ra, lực sát thương này không lớn, nhưng tốc độ rất nhanh, làm lực thần hồn của Văn Thi Ngữ cũng không phản ứng kịp. Nhưng làm nàng không tin nổi, là Nhậm Kiệt lại phản ứng kịp, bình thường như không, ngăn cản được cỗ uy thế này.
Hơn nữa còn là dưới Cổ Tiểu Bảo giận dữ muốn giết người mất đi khống chế, hắn lại như không có cảm giác, vẫn bình thản nhìn Cổ Tiểu Bảo.
- Nói cho ngươi biết thì sao, ngươi cho rằng bây giờ có thể ngăn cản được hắn, làm gì được hắn? Ngươi không cảm nhận xung quanh có lão tổ Thái Cực Cảnh hay sao, ngươi không biết nếu hoàn toàn phát động phòng ngự của Ngọc Kinh Thành, ngay cả lão tổ ngàn tuổi đến đây cũng chỉ có đường chết. Dưới tình huống đó tại sao hắn vẫn đi ra được, ngươi không nghĩ tới sao?
Nhậm Kiệt lẳng lặng nhìn Cổ Tiểu Bảo, cũng không đối đãi nó như đứa nhỏ.
Một hơi nói xong, cũng không ngừng, tiếp tục nói:
- Ngươi không lớn, nhưng tình huống của ngươi không giống, ngươi cũng trải qua khác thường. Sư phụ ngươi không phải đã nói, nếu ngươi còn không khống chế được tâm tình cùng lực lượng của mình, vậy dù ngươi mạnh mấy đi nữa cũng vô dụng, sẽ chỉ hại ngươi thảm hơn. Ít nhất hôm nay ngươi biết kẻ thù là ai, không phải là chuyện đáng mừng sao. Bảo ngươi học khống chế tâm tình, ngươi khống chế như thế đó hả?