Mục lục
Tà Thiếu Dược Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn 200 năm chờ đợi, hơn 200 năm hy vọng, nghĩ hết biện pháp tìm kiếm tư liệu, chờ đợi... rốt cục đi vào di tích Vô Song Hoàng Phi ở An Dương hành tỉnh này, lại hoàn toàn không có tìm được bất kỳ bảo vật gì. Dĩ nhiên, đối với Hải Vương mà nói, bảo vật, đan dược cái gì cũng không trọng yếu bằng Ngưng Hồn Dịch, bởi vì lão đại nạn sắp tới, không có Ngưng Hồn Dịch thì chỉ có một đường chết.

Nhóm người bọn họ cùng Tư Mã Dần đều giống nhau, vừa đi tới chủ điện cũng không có lập tức lao ra ngoài, đều trước tra xét tình huống chủ điện trong này. Trên thực tế tuy rằng chủ điện rất rộng lớn, nhưng đối với bọn họ vừa nhìn lướt qua là hiểu ngay, cũng không có gì khác, chỉ có đại tướng quân Thương Vũ do linh vụ ngưng tụ thành, đang chiến đấu cùng người của Nhậm Kiệt.

Muốn nói mất mát, Hải Vương cùng Tư Mã Dần tuyệt đối mất mát nhiều hơn gấp trăm lần so với Thị Huyết Yêu Lang bọn họ, Hải Vương cực khổ mưu đồ mong đợi hơn 200 năm, còn Tư Mã Dần đến đây ngay cả Quách Tú đều bị đánh chết, nhưng kết quả lại cái gì cũng không có. Chỉ là bọn họ còn không cam lòng, nhưng không để bọn họ suy nghĩ nhiều, đại tướng quân Thương Vũ kia đã ra tay đánh về phía bọn họ. Đại tướng quân Thương Vũ mặc dù có một chút trí tuệ, nhưng dù sao không phải người sống, thần hồn cùng chấp niệm của hắn lưu lại chính là bảo vệ nơi này, bất kỳ người nào xâm nhập đều là địch nhân, cho nên hắn không chút do dự công kích tất cả người đi vào.

Tuy rằng Thương Vũ rất mạnh, thi triển thần thông ba đầu sáu tay, trong nháy mắt lực lượng tăng vọt gấp ba, giống như ba người đồng thời đối chiến. Nhưng dù sao phân tâm ứng phó với Tề Thiên, Hải Vương, Tư Mã Dần, Thập Lục Lang, Thị Huyết Yêu Lang... nhiều người như vậy, lập tức liền khó có thể duy trì ưu thế, Tề Thiên bên này cũng nhẹ gánh rất nhiều.

- Thật không biết xấu hổ, không có một thứ tốt, tất cả đều trốn núp âm thầm nhìn trộm, lúc này xem bọn hắn còn thế nào ẩn giấu! Thấy Hải Vương, Tư Mã Dần bọn họ bị Thương Vũ đánh văng ra ngoài, mập mạp rất là khó chịu lại như hả giận lẩm bẩm.

- May mà nơi này cũng không có gì tranh đoạt, tuy rằng lần này người đi vào không nhiều lắm, nhưng nếu như có bảo vật gì, e là sớm đã là cục diện ngươi chết ta sống rồi! Ngọc Thành nghe mập mạp nói, tiếp lời chêm một câu, tuy nhiên ánh mắt vẫn đang nhìn vào chỗ Ngọc Vô Song vừa biến mất.

- Không có bảo vật tốt nhất, để bọn họ hai tay trống không, công dã tràng, để xem bọn họ còn có nghĩ mộng đẹp hay không? Nếu không phải vì bọn họ Vô Song cũng sẽ không như vậy...

Mập mạp nói, đột nhiên phát hiện Nhậm Kiệt không có lên tiếng, chẳng những không có lên tiếng mà ngược lại lộ vẻ mặt hơi ngưng trọng, mập mạp vội vàng xoay người nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Phiếu cơm lão đại! Ngươi làm sao vậy?

- Mập mạp! Ngươi lập tức đi tìm Đồng Cường bọn họ, bảo bọn họ từ từ lui đến lối vào đại điện, ngươi đi vào trong trận pháp. Bọn hắn bây giờ gia nhập, không giống như là chỉ có Tề Thiên cùng tên này chiến đấu, không thể chiếu cố nhiều như vậy, tùy tiện lực lượng lan ra đây thì không phải ngươi hiện giờ có thể ngăn cản được! Thời khắc này Nhậm Kiệt suy tính cũng không phải như những ý nghĩ của mập mạp kia.

- Được! Phiếu cơm lão đại! Chẳng lẽ sắp có chuyện gì?

Mập mạp đáp ứng một tiếng định đi, nhưng lập tức nghĩ tới nghi hoặc trong lòng, thân mình dợm phóng ra phía ngoài, đồng thời, cũng không hiểu hỏi Nhậm Kiệt.

- Bảo vật gì khác là không có, nhưng ngươi thật nghĩ bọn họ đều là kẻ ngốc sao? Nhất là Hải Vương, sao lão có thể không thấy Vô Song không ở cùng một chỗ với chúng ta. Vô Song biến mất chẳng lẽ lão không hoài nghi, vừa rồi lão ẩn núp không ra chính là muốn nhìn xem tình thế. Đám lão già này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, một hồi nếu như thật có biến hóa gì, khi đó mới thật sự là phiền toái. Bảo Đồng Cường bọn họ đều rút vào đây, không được thì không cần cản trở đám binh sĩ kia tràn vào nữa!

- Này, cũng không cần ngăn chặn, những chỗ khác đã có binh lính tràn vào, ngươi mau sớm đi vào trong trận pháp, bảo bọn họ tới đây! Nhậm Kiệt phát hiện, trong khi hắn nói chuyện, vô số binh sĩ đã tràn vào từ những thông đạo kia rồi.

Mập mạp đáp một tiếng, thân người đã vọt đi. Nhậm Kiệt tiếp tục thông báo Ngọc Thành cẩn thận, đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hải Vương. Hắn cảm nhận được uy thế trong sóng biển ngập trời của Hải Vương phóng thích ra kia có ít nhất ba bốn cổ lực lượng khóa lấy mình. Tuy rằng Hải Vương đang ứng phó với công kích của đại tướng quân Thương Vũ, nhưng hiển nhiên chủ yếu là lão nhìn chằm chằm vào mình.

Trước đó Nhậm Kiệt bảo Đồng Cường bọn họ chặn binh sĩ ở bên ngoài lối đi, là sợ bọn họ xông vào ảnh hưởng mình cứu Ngọc Vô Song. Lúc này binh sĩ đã ào vào những lối khác, cũng không cần tiếp tục ngăn cản nữa. Hơn nữa để Đồng Cường bọn họ chạy vào cũng có thể tăng cường lực lượng phía mình bên này. Hiện tại cho dù không có Tề Thiên, tự mình chủ trì trận pháp cận vệ đội, sức chiến đấu cũng đủ để sánh ngang với tồn tại đỉnh phong âm dương dung hợp trong tám đại Vương giả.

- Giết! Người tự tiện xông vào tẩm cung, giết không tha!

- Giết không tha... Giết...

Lúc này, đại tướng quân Thương Vũ ba đầu sáu tay nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó cùng binh sĩ vừa xông vào điên cuồng ào lên công kích, vốn Mặc Sanh, Hải Lượng đi theo phía sau Hải Vương, và đám người Lô Vĩ đi theo bên cạnh Tư Mã Dần nhất thời cũng bị binh sĩ ùa lên bao vây.

"Oanh... Bịch bịch..." Trong lúc nhất thời, cả trong chủ điện tràn đầy các loại pháp bảo, các loại dao động pháp lực, nhưng bất kể lực lượng cuồn cuộn mãnh liệt, pháp thuật thần thông cường đại bao nhiêu, đánh vào trên vách tường chủ điện đều lập tức tiêu tán, hoàn toàn không hư hại mảy may nào.

Cũng chỉ có lúc ban đầu Tề Thiên chiến đấu cùng đại tướng quân Thương Vũ kia, mặt đất hơi có chút hư hại, ngẫu nhiên có một chút lực lượng cường đại, nhiều lắm cũng chỉ lưu lại trên vách tường một chút dấu vết rất nhỏ mà thôi.

Nhậm Kiệt cùng Ngọc Thành bên này tự nhiên cũng có không ít binh lính xông tới, tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không phí công chiến đấu cùng những binh lính này: một là loại chiến đấu này không có bất kỳ ý nghĩa gì, hai là hắn cũng không muốn tiêu hao, hoặc để lộ ra lực lượng sớm như vậy, cho nên hắn chỉ nhanh chóng len lách né tránh. Ngọc Thành nhận được Nhậm Kiệt thông báo, nên cũng không có ngay mặt đánh nhau, chỉ là du đấu không ngừng né tránh.

- Gia chủ... Phiếu cơm lão đại... Đúng lúc này, Đồng Cường, mập mạp bọn họ một đội người nhanh chóng chạy vào, bọn họ tạo thành đại trận di động, phía sau vô số binh lính cuồn cuộn ào theo, có cảm giác phía sau bọn họ giống như là nước lũ vỡ đê cuồn cuộn tràn vào.

- Các ngươi lập tức tới...

"Ầm..." Không đợi Nhậm Kiệt nói xong, đột nhiên cả đại điện đều lắc lư ầm ầm, chỉ một cái lắc lư này còn mãnh liệt hơn nhiều so với lực lượng của Tề Thiên, Hải Vương bọn họ bạo phát chiến đấu, hoặc Tư Mã Dần toàn lực đánh ra Thiên Hồng Kiếm... đột nhiên bốn phía xuất hiện vô số khe nứt.

"Két két... Ầm..."

Một tràng tiếng nổ vang kịch liệt, chấn động lắc lư, trong nháy mắt chung quanh đại điện xuất hiện vô số khe nứt, trần đại điện trên cao vỡ vụn rớt xuống rào rào, chung quanh đại điện cũng vỡ ra từng mảnh.

- Mau tới đây! Mặc dù chỉ là đại điện vỡ ra, mà có thể ở chỗ này ít nhất cũng là Thần Thông Cảnh, nhưng Nhậm Kiệt lại vội vàng kêu lên, bảo Đồng Cường bọn họ mau mau chạy tới.

- Tăng tốc! Đồng Cường bọn họ nghe Nhậm Kiệt ra lệnh, không chút do dự tăng tốc, đại trận khởi động tăng tốc, kéo bọn họ trong nháy mắt đến bên cạnh Nhậm Kiệt. Bọn họ còn tưởng rằng Nhậm Kiệt đang gặp nguy hiểm, cho nên đồng thời tăng tốc cũng đều bộc phát lực lượng, uy lực đại trận bùng phát. Những binh sĩ bao vây bên cạnh Nhậm Kiệt, thậm chí ngay cả một tướng quân cường đại, trực tiếp bị lực lượng đại trận đánh cho vỡ nát, lần nữa hóa thành linh vụ tiêu tán ở chung quanh.

"Ầm ầm... Ầm..." Mà ngay lúc Đồng Cường bọn họ thúc giục trận pháp tăng tốc đến bên cạnh Nhậm Kiệt, phía sau lối đi ầm ầm sụp xuống, phía sau đi theo rất nhiều binh lính tám chín phần mười bị đè ở phía dưới, trực tiếp bị ép tới vỡ vụn, trừ một số ít may mắn một chút lao ra ngoài, còn có vài tên dáng vẻ thống lĩnh, tướng quân thì không sao, ngoài ra trong thông đạo đã chết hết chín thành chín trở lên.

- A... Không thể nào! Nơi này cũng quá kinh khủng đi! Mập mạp ở trong trận pháp không cần chiến đấu, nên nhìn thấy rõ nhất.

Sau đó, đám người Đồng Cường, Tạ Kiếm cũng đồng thời cảm thấy sau lưng phát lạnh cả người. Tuy rằng bọn họ ngưng tụ thành đại trận vô cùng uy lực, nhưng nếu vừa rồi bị đè ở bên trong, thì không khác gì tiếp nhận một kích toàn lực của tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, hơn nữa rất có thể trận pháp xảy ra vấn đề, có một số người phải hy sinh.

- Cẩn thận, bên trên rớt xuống mảnh vụn, cẩn thận chung quanh sụp xuống. Những tài liệu này đều không tầm thường, tuy rằng vỡ vụn, nhưng bên trên như cũ có các loại cấm chế uy lực kinh người, nếu như không đạt tới trình độ Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, căn bản không thể còn mạng sống dưới loại sụp đổ nghiền ép này. Ngọc Thành trang chủ, mau đi vào trận pháp! Nhậm Kiệt lập tức dùng thần thức thông báo cho mọi người cẩn thận. Ngẫm lại, vừa rồi chiến đấu với mức độ đó mà đánh lên trên chỉ lưu lại một chút dấu vết nhỏ như vậy, có thể nghĩ mà biết nơi này cường hãn biết bao!

Tề Thiên bọn họ không cần nhắc nhở, bọn họ đủ cường đại, dù là mình ứng phó một chút cũng tạm được, nếu như lối đi kia lập tức toàn bộ sụp xuống như vậy, Nhậm Kiệt cũng không hẳn sẽ bị đè chết, nhưng khẳng định là bị thương không nhẹ.

Mà lúc này, bên trong vẫn còn đang tiếp tục lắc lư, tiếng động ầm ầm như tiếng sấm, cả đại điện cũng bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn, những binh lính kia không biết tránh né, vô số tên bị trực tiếp đè chết. Mà lúc này đám người Mặc Sanh, Ngọc Nhân Long bọn họ chỉ phải nhanh chóng né tránh.

- Giết... Giết không tha... Giết...

Tuy rằng vô số binh lính bị đè chết, nhưng binh sĩ do linh vụ ngưng tụ thành này quá nhiều, ở bên trong cung điện bị đè chết, cung điện sụp xuống, sau đó từ bên ngoài cung điện lại ào vào vô số binh lính, điên cuồng gào thét.

- Tới gần về phía ao nước, đừng chém giết hao phí lực lượng, những binh lính này vô cùng vô tận, giết không hết được. Chỉ cần co lại đại trận phòng thủ vững chắc, tận lực bớt va chạm với đám binh lính này, giảm bớt tiêu hao, đừng giết bọn họ để đội ngũ bổ sung đầy đủ sức lực. Chủ yếu phòng bị hai đám người Hải Vương, Tư Mã Dần bọn họ! Thời điểm này trường diện vô cùng hỗn loạn, giống như ngày tận thế, trời sập đất nứt, nhưng Nhậm Kiệt vẫn luôn duy trì tĩnh táo. Lúc này hắn cũng đi vào trong đại trận, Ngọc Thành cùng mập mạp không cần động thủ được bảo vệ ở giữa, đại trận cận vệ đội giống như một thể nhanh chóng co rút lại dựa theo chỉ thị của hắn nhích tới gần ao nước.

- Tông chủ! Binh lính này vô cùng vô tận, còn có đại điện này sắp bị hủy, không gian chung quanh đều không ổn định, nơi này không có bất kỳ vật gì, hơn nữa cũng sắp bị hủy, chúng ta có cần nghĩ biện pháp mau mau rời đi hay không? Lúc này Lô Vĩ đã ứng phó không xuể, chung quanh hắn có ba tướng quân, vô số binh lính đang truy kích, mà đại điện không ngừng sụp đổ vỡ vụn, hắn cũng không khỏi bận rộn tránh trái né phải.

Uy hiếp tử vong, uy hiếp sụp đổ, khiến hắn hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này, nhưng loại tiểu thế giới này với lực lượng của hắn còn không có biện pháp rời đi được, chỉ có thể dùng thần thức liên lạc với Tư Mã Dần Tông chủ Thánh Đan Tông.

- Uổng ngươi cũng từng xưng bá một phương, ngày nay còn là trưởng lão Thánh Đan Tông ta, ngay cả cái này cũng không nhìn ra được: lúc này mà một cái ao nước có thể yên lặng không nhúc nhích chút nào ắt phải có chỗ tốt gì đây? Còn nữa, ngươi giết binh lính đó làm gì, giết chúng có ích lợi gì, giữ lại chút lực lượng, nhìn chằm chằm lão già Hải Vương Hải Vô Thường kia cho ta, một hồi ta bảo ngươi cản lại ngươi hãy ngăn cản hắn! Thời điểm này tâm tình của Tư Mã Dần cũng không tốt lắm, dù sao Quách Tú bị giết, kết quả lão lại chỉ có thể nén nhịn, loại phẫn uất này đường đường là Tông chủ Thánh Đan Tông lão chưa từng gặp phải.

Cố tình lúc này Lô Vĩ lại liên lạc, tự nhiên Tư Mã Dần phẫn nộ giáo huấn hắn.

- A... Cái gì? Nhìn chằm chằm Hải Vương ư? Tông... Tông chủ, ta cùng Hải Vương chênh lệch quá xa, cái này... Lô Vĩ nghe nói vậy, có một loại tâm tình bắt buộc tự vận, tự nói thầm: "Tại sao mình liên lạc với Tư Mã Dần làm chi, kết quả phải nhận một nhiệm vụ bất khả thi như vậy. Hải Vương kia ngay cả Quách Tú đều giết, nếu như mình đi nhìn chằm chằm vào lão, lão muốn giết mình còn không phải chỉ cần điểm một ngón tay hay sao? Mới đầu phục một tên quần áo lụa là, không tiếc tự hạ thấp phẩm giá nịnh hót, kết quả không nghĩ tới tiểu tử này bạc mệnh, nhanh như vậy liền chết đi, hiện tại tông chủ lại bảo mình nhìn chằm chằm Hải Vương... Đùa gì thế!"

- Là bảo ngươi nhìn chằm chắm phân thân của hắn! Hiện tại tình huống này, ngươi cho là bản tôn hắn có thể bỏ ra thời gian được sao, hơn nữa một hồi nếu thật có biến cố gì, bản tông chủ tự nhiên sẽ ghìm vào hắn. Lần này xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là lão bất tử này làm ra, hắn nhất định là có mục đích! Tư Mã Dần tức giận nói.

- Dạ... Dạ! Lô Vĩ vừa nghe nói thế, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm phân thân dù sao cũng không đến mức trong nháy mắt bị miểu sát... là quá tốt rồi!

- Sư huynh! Tình huống không ổn, làm sao bây giờ? Hải Lượng được những phân thân Hải Vương bảo vệ, Mặc Sanh thì không may mắn như vậy, hiện tại hắn càng đánh càng kinh ngạc, càng đánh càng kinh sợ.

- Theo dõi sát sao Nhậm Kiệt, bổn vương hoài nghi di tích Vô Song Hoàng Phi kia từ đầu đến giờ cũng chưa chân chính xuất hiện, có biến động là tốt nhất, có lẽ... Hải Vương chẳng những không lo lắng, ngược lại trong mắt lộ ra vẻ kích động, hưng phấn.

"Phù... Ầm..." Ngay lúc đang hỗn chiến, đột nhiên chấn động rung chuyển vô cùng hỗn loạn, sụp đổ giống như ngày tận thế đó, cái ao nhỏ đang yên tĩnh đột nhiên ở giữa xoay tròn, trong nháy mắt tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, tiếp đó trong tiếng nổ ầm ầm xuất hiện một dạng như cửa động.

Trong nháy mắt kế tiếp, một quầng sáng từ bên trong chiếu ra, rồi một thân ảnh từ trong ánh sáng chậm rãi đi lên. Thân ảnh kia có vẻ rất nhỏ gầy, chính là Ngọc Vô Song vừa rồi biến mất, lúc này nàng dường như vừa mới tỉnh ngủ, trong mơ màng còn không rõ lắm rốt cuộc chung quanh đã xảy ra chuyện gì, nàng đang giụi giụi mắt.

Mà ngay khi lốc xoáy xuất hiện, đồng thời Ngọc Vô Song xuất hiện trong tia sáng, từ phía dưới toát ra một khí tức thượng cổ, phát ra một luồng linh khí tinh thuần chỉ có thông qua hấp thu linh ngọc thượng phẩm mới có, cái này hoàn toàn khác với linh vụ đặc thù. Hơn nữa nhìn xuyên qua lốc xoáy kia có thể mơ hồ thấy được phía dưới dường như là một thế giới khác, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, cây cối tươi tốt, hoàn toàn bất đồng với bên trên này.

- Hải Ảnh Phân Thân, đi! Biến hóa này vừa xuất hiện, tuy rằng Hải Vương bị Thương Vũ quấn lấy, nhưng trong nháy mắt bên cạnh lão chín thành lực lượng trở lên liền ngưng tụ ra mười mấy phân thân vọt đi xuống.

- Thiên Hàng Trường Hồng, xông tới! Thiên Hồng Kiếm trong tay Tư Mã Dần chợt bay vọt ra! Thiên Hồng Kiếm tốc độ cực nhanh, trước tiên đánh bay các tướng quân binh lính bên cạnh Lô Vĩ, rồi mang theo Lô Vĩ phóng vọt xuống dưới, không kém chút nào so với những phân thân của Hải Vương.

- Chẳng lẽ đó mới thật là di tích... Bên kia Thập Lục Lang cũng phát hiện tình huống, cả kinh kêu lên.

"Ngao..." Ngay lập tức Thị Huyết Yêu Lang biến thành bản thể, lực lượng tăng vọt, đánh bay binh lính ở chung quanh rồi cũng đi theo vọt xuống.

- Bảo vệ Vô Song!

Bởi vì vừa rồi Nhậm Kiệt đã âm thầm di chuyển, lúc này cách bờ ao gần nhất. Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không có liều mạng phóng vọt xuống như những người kia, ngay lúc quầng sáng xuất hiện, Nhậm Kiệt trước tiên vọt tới bên cạnh Ngọc Vô Song...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK