Chỉ có Thú bá dựa trên linh thú tọa giá, trên khuôn mặt già nua khô héo dưới mũ hơi lộ ra một tia nụ cười đầy thâm ý, đầu cũng hơi hơi lắc lư vài cái, dường như cũng đang kỳ quái cái gì.
- Tốt, đứng lên đi. Nếu đã là người mình như vậy cũng không cần nói nhảm. Ngươi hiện tại lập tức đi làm mấy chuyện như vậy, chỗ này ta còn có 1 triệu tiền ngọc ngươi lập tức giúp ta đổi thành linh ngọc, đẳng cấp càng cao càng tốt, hơn nữa phải làm trong tối đừng cho người biết. Còn nữa, lấy danh nghĩa của ta phát thiệp mời cho 10 đại bang phái Ngọc Kinh Thành, cứ nói tối mai ở trong đại trạch gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt ta... muốn... thu... đồ! Nhậm Kiệt nói đến cuối cùng, thanh âm chậm lại, nhìn Thường lão tứ nói nhấn từng từ.
Thường lão tứ nguyên bản đã rất là kích động, nghe lời Nhậm Kiệt hơi hơi thẳng người lại ngây ra.
Ở... đại trạch Nhậm gia, lập tức liền công khai thu đồ.
Hắn cho rằng Nhậm Kiệt nói thu đồ là thừa nhận quan hệ của bọn họ, cái này cũng đã phi thường không tệ rồi.
Dù sao Ngọc Kinh Thành nói 10 đại bang phái sau lưng có ai, ai là cậu em vợ của người nào, ai ở chỗ nào mua cổ phần, nhưng lại chưa từng có người thừa nhận. Bởi vì chỉ cần là bang phái là sẽ nhúng tay một số chuyện giang hồ, mà thế lực lớn bình thường là sẽ không cho người biết bọn họ chen chân những việc này.
Cho nên những chuyện này đều là ở lúc riêng tư, ở trong tối.
Nhìn thấy biểu tình không dám tin của Thường lão tứ, Nhậm Kiệt lại khẳng định gật gật đầu, tiếp theo sau đem ngọc phiếu 1 triệu tiền ngọc nhét cho Thường lão tứ, khi hắn còn đang mơ mơ màng màng cho hắn xuống dưới đi chuẩn bị.
- Phew! Thú bá, chúng ta đi về. Thường lão tứ xuống linh thú tọa giá, Nhậm Kiệt thì trực tiếp duỗi người, trực tiếp chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt một chút.
- A! Đột nhiên, Cao Nhân vừa rồi cũng ngây người đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào phương hướng Thường lão tứ rời đi: - Tiền, tiền... sao ngươi đều cho hắn cầm đi hả, đổi thành linh ngọc làm gì. Ngươi cũng không đạt tới Chân Khí Cảnh, ngay cả linh ngọc hạ phẩm cũng không dùng được.
Linh ngọc rất quý trọng, nhưng chỉ có từ Chân Khí Cảnh trở đi mới có thể dần dần cần linh ngọc, hơn nữa cũng là có hạn. Muốn nói khi ắt không thể thiếu, đó là cần tới Thần Thông Cảnh. Nhậm Kiệt hiện tại nói thế nào đi nữa cũng là Luyện Thể Cảnh, hắn cần nhiều linh ngọc như vậy làm gì.
Xem video clip! (tần số nhìn)
Nhậm Kiệt muốn nói như vậy, nhưng sợ không có biện pháp giải thích rõ, cho nên dứt khoát nói có chỗ dùng khác.
- Có chỗ dùng khác, hiện tại cũng không chỉ là hai chúng ta, dù cho không cần quản đám người hầu học viện kia, những hạ nhân khác của gia tộc đi theo cũng không cần quản, nhưng còn có hơn trăm người đội cận vệ bọn Đồng Cường mà. Mập mạp nóng nảy nói. Thật không dễ dàng có khoản tiền lớn như vậy, hắn thấy thế nào cũng phải giữ lại một chút mới đúng.
- Đừng nóng, đừng nóng, chỗ này còn có tiệm thuốc, tiệm tơ lụa và trang viên... Nhậm Kiệt nói xong đem những thứ này đưa hết cho Cao Nhân nói: - Tiệm thuốc có thể giữ lại, những thứ khác ngươi có thể bán hết. Nghĩ xem như thế nào có thể bán giá cao, đem vấn đề này tạm thời giải quyết.
- Hy vọng thật sự có thể giống như ngươi nói, tuy nhiên ngươi hiện tại thật sự là càng ngày càng phá của. Đây nhưng là 1 triệu tiền ngọc, cũng không biết ngươi muốn làm gì, tiêu tiền như vậy có tiền mấy cũng không chống nổi. Nhậm Kiệt đã quyết định rồi, mập mạp bất đắc dĩ lắc đầu cảm khái.
- A! Nhậm Kiệt cười nói: - Nếu ngươi gầy hơn một chút, lại là nữ, tuyệt đối là một bà quản gia nhỏ hợp cách.
Mập mạp lé mắt có vẻ rất là quái dị nhìn Nhậm Kiệt, thân thể hơi nghiêng ra sau: - Cái gì với cái gì, phiếu cơm lão đại ngươi nhất định là bị Phương Kỳ kia kích thích, muốn nữ nhân đến điên rồi.
Nhậm Kiệt cười nằm ở đó, không để ý tới lời mập mạp, nhưng ngược lại khiến mập mạp cảm giác càng kỳ quái.
- Đúng, Linh khí trung phẩm kia ngươi định xử lý như thế nào? Mập mạp cảm giác không khí rất quỷ dị, chủ động đổi đề tài.
- Phương gia mới sẽ không có lòng tốt như vậy, món Linh khí trung phẩm này có vấn đề, bên trong âm khí quá nặng, trước mắt ta cũng không quá rõ ràng. Tạm thời trước đừng mở ra, chờ nghĩ được biện pháp rồi tính sau. Nhậm Kiệt thuận miệng trả lời một câu, tiếp theo sau trong đầu bắt đầu nghĩ những chuyện rối loạn lung tung kia.
Thường lão tứ khai sáng Trường Nhạc Bang, đối với Trường Nhạc Bang cũng có sức khống chế tuyệt đối. Không giống như một số thế lực, gia tộc lớn khác, không có chuyện gì cần thương lượng, mâu thuẫn. Toàn bộ đều là một câu nói của hắn là có thể cuối cùng vỗ bàn quyết định.
Mà sau khi đám người Nhậm Kiệt trời đi không lâu, Phương Viêm cũng dẫn dắt bốn gã thủ hạ đuổi tới tổng bộ Trường Nhạc Bang. Bởi vì sau khi Nhậm Kiệt tiến vào Trường Nhạc Bang Phương Viêm liền nhận được tin tức, tiếp theo sau liền vội vàng chạy tới.
Biết Nhậm Kiệt đi Trường Nhạc Bang, phản ứng đầu tiên của Phương Thiên Ân và Phương Viêm đều là kẻ này cũng quá vội không thể chờ được chứ, chẳng lẽ lúc trước hắn thật sự là ở Trường Nhạc Đổ Phường thua nhiều tiền, hiện giờ đi diễu võ dương oai. Bất kể như thế nào, dù sao không thể cho Nhậm Kiệt và Thường lão tứ tiếp xúc quá nhiều, Phương Viêm vẫn là vội vàng chạy tới. Khi hắn đên Trường Nhạc Bang nhìn thấy cửa lớn Trường Nhạc Bang bị đụng nát, tiếp theo sau một đường vách tường bị đâm thủng, hắn cũng đều nhìn mà tròn mắt.
Nhậm Kiệt này rốt cuộc đang nghĩ gì, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Thường bang chủ, vừa nghe nói Nhậm Kiệt kia tới đây ta liền vội vàng chạy tới, chỉ sợ hắn làm khó ngươi. Đây là...? Phương Viêm nhìn thấy Thường lão tứ sắc mặt khó coi tiến lên đón, hắn nguyên bản có chút bận tâm ngược lại yên lòng. Từ đủ loại dấu hiệu hiện tại mà xem, Nhậm Kiệt kia hẳn là cùng Thường lão tứ này xảy ra xung đột, đây là điều hắn muốn thấy nhất. Đương nhiên, ngoài mặt vẫn là bộ dáng rất là quan tâm, lo lắng.
Hừ! Thường lão tứ trong lòng hừ lạnh, mèo khóc chuột giả từ bi, cmn cái thứ gì thế. Nếu không phải ngươi là thống lĩnh Cấm Vệ Quân triều đình, là con cháu dòng chính Phương gia, lão tử hiện tại liền giết chết ngươi.
Lăn lộn giang hồ nửa đời người, kết quả lại bị Phương Viêm này đùa bỡn một phen, Thường lão tứ sao có thể không giận. Hắn hiện tại đối với Nhậm Kiệt vô cùng bái phục, thậmcí may mắn Nhậm Kiệt có thể cho hắn cơ hội trở thành đồ đệ, khiến hắn có cơ hội hoàn thành lý tưởng của mình, hơn nữa mượn vào đó đánh vào Âm Dương Cảnh.
Đối với Phương gia, Phương Viêm thì tràn đầy địch ý. Chỉ là hắn thân là người từng trải hắn cũng rất thông minh, giờ khắc này cũng không thể hiện ra chút nào.
- Ôi! Thường lão tứ lắc lắc đầu nói: - Phỏng chừng có người nói cái gì, kết quả Nhậm gia chủ tới tìm ta, kết quả ngươi cũng thấy đấy.
- Lão Thường a, đừng lo lắng, có Phương gia chúng ta đây, hắn không làm gì được ngươi. Nếu không được ngươi trực tiếp treo chức khách khanh Phương gia chúng ta, nếu hắn lại tới quấy rối ngươi lập tức cho ta biết. Còn có vương pháp mà, ta trực tiếp mang Cấm Vệ Quân tới thu thập hắn. Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Thường lão tứ, Phương Viêm mừng rỡ trong lòng.
Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt, quả nhiên là đồ quần là áo lượt rác rưởi. Ngươi bên này muốn ép Thường lão tứ, chỉ có thể đem hắn ép sang bên ta.
- Đa tạ Phương thống lĩnh, ta bên này còn có huynh đệ trong bang phải trấn an, còn có rất nhiều chuyện, tạm thời không có thời gian chiêu đãi Phương thống lĩnh. Mau chóng đuổi hắn đi, hết thảy chờ sau tối nay là tốt rồi. Thường lão tứ bộ dạng như ruồi không đầu, trong lòng lại đang lắc đầu. Lúc trước mình cũng là bị áp lực mạnh đột ngột kích thích, nản lòng thoái chí mới có thể không nhìn thấu trò hề của tiểu tử này.
Tuy rằng lúc trước không cùng sư phụ xác nhận, nhưng lúc trước nghe đồn Phương Viêm này ở Nhậm gia vì mời sư phụ đợi một ngày, sau lại bị sư phụ mắng hộc máu ra cửa. Chỉ loại phế vật này, còn muốn cùng sư phụ - loại người có được lý tưởng, nhìn xa như đổ thần đấu, quả thật là không biết chết sống. Tìm ngươi, nếu thật sự cùng ngươi hợp tác, ta liền xui tám đời.
- Tốt. Thường bang chủ bận rộn trước, ta liền cáo lui trước. Phương Viêm căn bản không hoài nghi gì, mặt ngoài trầm giọng nói, nhưng trong lòng lại mừng quá đỗi. Lần này cứu Phương Kỳ, tiến thêm một bước giành được tín nhiệm của Phương Thiên Ân và Phương gia, vì mình bước tiếp theo tranh đoạt phó tướng Cấm Vệ Quân mà lót đường, hơn nữa dần dần lôi kéo Thường lão tứ này. Sớm muộn có một ngày có thể hoàn toàn khống chế được hắn.
Đến lúc đó lực lượng, tài nguyên phương diện giang hồ đều sẽ cuồn cuộn không ngừng. Đến lúc đó cho dù yêu nghiệt Lam Thiên kia lại trở về, chính mình cũng có cơ hội cùng hắn đấu một trận.
Mà lúc này, chuyện Nhậm Kiệt cứu Phương Kỳ cũng đã truyền khắp Ngọc Kinh Thành, chỉ là dưới sự cố ý tuyên truyền của Phương gia, tin tức này tự nhiên đối với Nhậm Kiệt không có chỗ tốt gì.
Đầu tiên chính là nói, loại độc kia của Phương Kỳ vì sao ngay cả ngự y đều không thể giải, chính là bởi vì đó là kịch độc Nhậm Thiên Hành để lại, cho nên Nhậm Kiệt mới có biện pháp giải độc. Mà Nhậm Kiệt hạ độc Phương Kỳ, tiếp theo giải độc bắt chẹt lượng lớn tài vật.
Còn bắt chẹt Phương gia ra mặt mạnh mẽ cướp đoạt Trường Nhạc Đổ Phường một trong ba sòng bạc lớn Ngọc Kinh Thành, trực tiếp cưỡng chiếm đem sản nghiệp của người khác làm của riêng, gia chủ Phương gia vì cứu con gái không có biện pháp mới làm như thế. Nhưng Phương gia tiếp theo sau lại giúp đỡ Trường Nhạc Bang, một lần nữa kiến tạo sòng bạc lớn hơn xem như bồi thường, tuyệt đối sẽ không trợ Trụ vi ngược. Lúc trước cũng chỉ là ngộ biến tùng quyền.
Còn đem Nhậm Kiệt sử dụng thủ đoạn khiến cho Phương gia hôi thối mù trời, 1 triệu tiền ngọc, Linh khí trung phẩm cũng biến thành Nhậm Kiệt bắt chẹt... truyền ra.
Trong lúc nhất thời toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều đang đồn chuyện này, một đêm này nhất định là một đêm không ngủ.
- Kỳ cục! Nhìn thấy không, lúc trước chỉ là ở học viện ở nội bộ gia chủ gây rối một chút, hiện tại toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều biết. Mất mặt! Mất mặt người Nhậm gia chúng ta. Đường đường Nhậm gia làm sao lại có loại gia chủ này hả! Nhậm Hàn Lâm tức giận vỗ bàn, vô cùng đau lòng nói.
- Khi nam bá nữ, cưỡng chiếm tài sản người khác, Nhậm gia đời đời chưa từng xuất hiện loại quần là áo lượt, đồ phá của này. Nghe người bên Phương gia kia nói, hắn còn muốn cùng Phương Kỳ âm dương điều hòa, quả thật... quả thật... Nhậm Văn Húc trong lúc nhất thời đều không biết nó gì cho phải.
- Hừ! Nhậm Quân Dương cũng rất tức giận, tuy nhiên một hồi lâu sau hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng: - Nháo đi, để hắn tiếp tục nháo đi, nháo càng lớn đến lúc đó càng dễ làm. Đại hội trưởng lão gia tộc cũng sắp mở rồi...
Trong hoàng cung, Hoàng đế gần nhất tâm tình đặc biệt tốt. Cảm giác đứng ngoài quan sát, ngồi trên núi xem hổ đấu đặc biệt tốt, điều này khiến hắn dần dần tìm được một chút cảm giác đế vương. Trước kia bốn gia tộc lớn quá bình tĩnh quá cường thế, Lý gia mặc dù là hoàng tộc, nhưng mọi người đều nói quen 5 gia tộc lớn.
Chờ xem đi, không cần mấy năm, mọi người cũng sẽ không nhắc tới 5 gia tộc lớn gì nữa.
Lý gia chính là hoàng tộc, là chủ tử, bốn gia tộc lớn còn lại chẳng qua là thần tử, thần tử!
Một đêm này, Hoàng đế uống thống khoái, một đêm sủng hạnh ba phi tần mới vào cung.