Mục lục
Tà Thiếu Dược Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư phụ... Nghe thanh âm của sư phụ mình, Cổ Tiểu Bảo lập tức chấn ra công kích đối phương, khống chế mình.

Đến cảnh giới của họ bực này, đối với khống chế lực lượng bản thân tự nhiên không có một chút vấn đề, đồng dạng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc lão tổ Văn gia cũng nhận được Nhậm Kiệt thông báo, vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, hai người cũng vội vàng khống chế, cùng một lúc ngừng lại.

Chỉ là hai người nghe Nhậm Kiệt nói là người mình còn rất nghi hoặc, thái độ, dáng vẻ của Cổ Tiểu Bảo vừa rồi không giống như là người một nhà đâu!

Hơn nữa nhân vật cường đại như vậy, gần như không kém gì lão tổ Thái Cực Cảnh tầng thứ tám của tông môn bình thường, mà lại với phương thức đứa trẻ xuất hiện, không phải mang lòng dạ bất lương là gì chứ?

Nhưng Nhậm Kiệt nói như vậy, bọn họ cũng đều rất tín nhiệm dừng tay, chỉ là mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt, trong lòng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

- Nếu Tiểu Bảo cứ tiếp tục đợi ở Ngọc Kinh Thành, sau này khẳng định sẽ có phiền toái không nhỏ, cừu địch của ta tương đối nhiều không tiện trực tiếp ra mặt, cũng không tiện cho mọi người biết quan hệ giữa chúng ta, vừa lúc ta đã bảo Tiểu Bảo cùng đi phía tây với Nhậm gia chủ, hết thảy nghe theo Nhậm Kiệt, xem hắn chính là ta là được rồi!

Trước đó bởi vì phải trở về Nhậm gia, hơn nữa cho dù với thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương làm ra một chút gì, Nhậm Kiệt cũng không có khả năng để lộ quan hệ thầy trò giữa mình cùng Cổ Tiểu Bảo, hay lộ ra có quan hệ mật thiết gì với Văn Thi Ngữ.

Hôm nay thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương của hắn tuyệt đối là một phiền toái lớn, hiện tại không biết bao nhiêu người muốn tìm hắn, một mình hắn dù gì cũng không sợ, hắn cũng không muốn như thân phận hiện tại, bị đủ các loại ràng buộc, lúc làm chuyện cứ phải bó tay bó chân.

Vốn hắn định để Tiểu Bảo ở chung với Văn Thi Ngữ, cũng có mình ở Ngọc Kinh Thành, có thể tùy thời lưu ý theo dõi tình trạng của Tiểu Bảo, nhưng hôm nay còn không có vì chuyện gì khác đã xảy ra chuyện, trước hết bởi vì mình đã thành náo loạn lên rồi.

Nhậm Kiệt cũng có thể nghĩ ra được, sau này nếu xảy ra chuyện gì, Văn Thi Ngữ đúng là chưa chắc có thể quản được Tiểu Bảo. Cộng thêm tình huống hôm nay như vậy, Nhậm Kiệt dứt khoát giải thích một chút cùng Văn Thi Ngữ, thừa dịp người khác không biết Cổ Tiểu Bảo có quan hệ với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, tự mình trực tiếp mang theo nó bên người tốt hơn.

Cổ Tiểu Bảo khác với những đứa nhỏ bình thường, trên người nó còn có ấn ký tổ phù tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm, lực lượng bản thân kinh khủng không thể khống chế, cố tình còn là một đứa nhỏ chân chính mới hơn năm tuổi chưa tới sáu tuổi.

Có mình ở bên cạnh còn dễ xử lý, nếu mình không ở bên cạnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa...

- Sư phụ! Hắn muốn đoạt sư nương với ngài, bọn họ là người xấu...

Mặc dù rời xa sư phụ mới không bao nhiêu ngày, nhưng lần nữa thông qua thần hồn lực liên lạc với sư phụ, Cổ Tiểu Bảo còn là rất thân thiết, chỉ có điều nghe sư phụ lại bảo mình đi theo tên cái gì Nhậm Kiệt này, còn phải nghe lời của hắn, Cổ Tiểu Bảo dĩ nhiên rất không phục, rất uất ức, tức giận nói.

- Sư phụ biết rồi! Chuyện này ngươi còn nhỏ không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu nói: sau này lời nói của Nhậm Kiệt chính là lời của sư phụ, nếu ngươi không nghe lời của hắn chính là không nghe lời sư phụ! Làm sư phụ, tuy rằng Cổ Tiểu Bảo còn nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian này Nhậm Kiệt là cần dạy dỗ, cần nghiêm khắc, có một số điều đã quyết định là tuyệt đối không cho phép hoài nghi. Mà giờ khắc này, Nhậm Kiệt chính là dùng giọng nói như vậy.

- A... Dạ, sư phụ!

Vừa nghe sư phụ nói như vậy, Cổ Tiểu Bảo uất ức mắt rớm lệ, nhưng rốt cục phải cúi đầu nghe theo.

- Tốt lắm! Hết thảy đều đã giải quyết, đều là người trong nhà, có chuyện gì ngồi xuống nói đi! Nhậm Kiệt trao đổi cùng Cổ Tiểu Bảo cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, thấy bọn họ dừng lại, Cổ Tiểu Bảo đứng ở giữa không trung mắt ướt lệ dáng vẻ rất ủy khuất, trong lòng Nhậm Kiệt thầm cười khổ bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành chịu như thế, kêu mọi người đều đến đây ngồi xuống.

Văn Thi Ngữ thì có chút thất thần, bởi vì vừa mới vang lên thanh âm của hắn, làm cho Văn Thi Ngữ lập tức nghĩ tới chuyện ở Đông Hoang.

Lập tức nghĩ tới tình huống trước mắt, càng thêm không nghĩ tới chính là, hắn lại bảo Tiểu Bảo đi theo Nhậm Kiệt, đây là chuyện gì xảy ra?

Điều này thật sự làm cho Văn Thi Ngữ không sao nghĩ ra được, nhất là câu nói kia: Xem hắn chính là ta, cái này là ý gì vậy chứ?

Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không chậm rãi hạ xuống, nhưng đều rất cẩn thận nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Bảo, trong lòng bọn họ vẫn xem Cổ Tiểu Bảo là một lão quái ngàn năm, chỉ có điều không biết người này tại sao có vẻ có chút ngây thơ không bình thường, nhưng nhất định phải cẩn thận, loại nhân vật cường đại có đam mê đặc thù, ý nghĩ đặc thù này là cổ quái nhất, là có tâm tính khó có thể phỏng đoán nhất.

Chỉ là, bọn họ vừa nhìn chằm chằm vừa hạ xuống, đột nhiên lại thấy Cổ Tiểu Bảo hạ xuống mà cặp mắt lại ủy khuất rơm rớm lệ, dáng vẻ rất uất ức, đâu có một chút gì bộ dáng của lão quái ngàn năm.

Hơn nữa càng thêm khó tin là tiểu tử đen kịt kia vừa rồi dưới áp chế của hai người bọn họ, đều có thể thoải mái ứng phó không rơi xuống hạ phong chút nào, lúc này vừa hạ xuống ủy khuất nhìn thoáng qua Văn Thi Ngữ, tiếp đó lại... lại đi tới gần Nhậm Kiệt, giống như một đệ tử thi lễ rồi đứng ở phía sau... Nhậm Kiệt.

- A... Đây... đây là chuyện gì xảy ra... Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc Vừa hạ xuống, vốn hai người định ngồi xuống, toàn thân toàn ý đầy cảnh giới đều thất kinh: ở trong lòng bọn họ người này nhất định là một lão quái vật ngàn năm cổ quái đang muốn bất ngờ ra tay giết Nhậm Kiệt... vì thế nhìn thấy một màn đó làm cho bọn họ càng giật mình kinh ngạc.

Làm lễ tiết đệ tử, sau đó... đứng ở phía sau Nhậm Kiệt, còn dáng vẻ rất ủy khuất... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Vừa rồi còn là bộ dáng hung dữ, hiện tại... hiện tại cứ như vậy ư!?.

Đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả Văn Thi Ngữ cũng rất kinh ngạc, biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương bảo Tiểu Bảo đi theo Nhậm Kiệt, nàng vốn đã rất kinh ngạc, nhưng thấy Tiểu Bảo còn thực sự làm như thế, lập tức nàng có chút đau lòng, cuối cùng nghĩ lại Tiểu Bảo vẫn thi lễ như đệ tử, điều này nói rõ nhất định Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đã nói gì đó.

Suy nghĩ lại một chút câu nói của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương nói với mình, điều này làm cho Văn Thi Ngữ đều có chút mơ hồ, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, tại sao có thể như vậy?

Văn Dũng không ngừng lắc đầu, không thể tin hết thảy những gì mình trông thấy, hôm nay thật kỳ quái?

Con gái mình trở về lần này bị người kêu là sư nương, còn dẫn theo một đứa nhỏ đen kịt xấu xí chỉ có năm, sáu tuổi, kết quả hai Thái Cực Cảnh cũng khó mà chế ngự, rồi lúc này Nhậm Kiệt nói một câu mọi người là người một nhà ngồi xuống nói chuyện, hắn liền chạy tới làm lễ đệ tử.

Văn Dũng đích thực nghĩ không thông, càng thêm không sao hiểu rõ được, thế giới này đều là thế sao?

Không nghĩ ra, hết thảy chuyện hôm nay đều... đều là chuyện gì vậy? Cái này cũng quá khoa trương đi! Tuy rằng hiện tại hắn đã vô cùng sùng bái, tín nhiệm Nhậm Kiệt, trước đó còn bị hắn nói mấy câu biểu hiện tàn nhẫn, quyết đoán dọa cho hoảng sợ, nhưng giờ này Văn Dũng mới phát hiện, bí mật trên người Nhậm Kiệt, mình biết thật sự quá ít.

- Lúc này mới ngoan đó! Đứa nhỏ sao có thể ra tay loạn bậy với trưởng bối như vậy chứ, có lực lượng thì hãy sử dụng với người ngoài đi! Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo, vuốt đầu nó một cái, nói.

- Hừ! Cổ Tiểu Bảo muốn né tránh, nhưng nghĩ tới câu nói của sư phụ lại không tránh né, nhưng nước mắt lại chảy xuống, tức giận đến hừ một tiếng.

"A..." Một màn này, càng làm cho mọi người không nói nên lời! Hơn nữa với Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, ở trong lòng bọn họ, Cổ Tiểu Bảo chính là cấp bậc lão quái ngàn năm, không ngờ lại... lại bị Nhậm Kiệt vuốt đầu như một đứa trẻ, mà còn khóc.

- Tiểu Bảo, ngoan! Đừng khóc... Mà lúc này, Văn Thi Ngữ vừa nhìn thấy Cổ Tiểu Bảo khóc, vốn tâm tình rối loạn càng loạn hơn: Cổ Tiểu Bảo lần nữa thanh tỉnh khôi phục thân thể trẻ con, giống như lần thứ hai sinh ra, trong mấy chục ngay nay đều là nàng ôm trong lòng mình. Tuy rằng không phải nàng sinh ra, nhưng loại cảm giác lần nữa dựng dục sinh mạng này, còn có loại cảm giác thân cận kia, nên Văn Thi Ngữ nhìn thấy Cổ Tiểu Bảo khóc liền đau lòng không thôi, vội vàng đi tới lau nước mắt an ủi nó.

- Văn lão tổ, lão Đan Vương, Văn gia chủ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, các vị đứng như vậy, chính ta cũng không tiện ngồi xuống! Nhậm Kiệt thấy đã ổn định bình thường, liền nói với ba người, đồng thời giải thích: - Ta rất quen thuộc với sư phụ của Tiểu Bảo, hắn không tiện ra mặt, vừa rồi ngầm cho ta biết còn bảo ta giúp đỡ dẫn nó đi theo một thời gian! Tiểu Bảo cũng không phải là lão quái ngàn năm như các vị nghĩ, nó đúng thật chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi!

"Phì..." Vốn Văn Dũng vừa rồi nghe Nhậm Kiệt nói ngồi xuống, đầu óc căng thẳng vừa hơi buông lỏng, máy móc bưng chung trà lên nhấp một ngụm, nhưng đột nhiên nghe Nhậm Kiệt nói như thế, nước trà mới vừa uống vào miệng liền phun vèo ra ngoài.

Đường đường là người chủ Văn gia, chú trọng nhất là lễ nghi, chưa từng có thất lễ như thế, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn không khống chế nổi.

Cũng may người ngồi ở chỗ này cũng không có kẻ yếu, nước trà kia dĩ nhiên không văng trúng trên người người nào, trong nháy mắt đã bị Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực cuốn nước trà bay ra ngoài xa trên mặt đất.

Mà thấy Văn Dũng hành động thất thố như vậy, Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng không để ý, bởi vì bọn họ đều bị câu nói của Nhậm Kiệt dọa cho hoảng sợ.

Một câu nói này còn dọa người hơn xa tất cả mọi chuyện vừa rồi, cũng làm cho người kinh ngạc, khiếp sợ và không dám tin.

Đều hoài nghi mình có nghe lầm hay không, chỉ là ngay cả hỏi cho rõ đều có chút khó có thể lên tiếng, chỉ kinh ngạc, không dám tin nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt biết bọn họ suy nghĩ gì, chỉ nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, hướng về phía bọn họ gật đầu một cái nói khẳng định: - Không tin các vị có thể hỏi Văn Thi Ngữ, nàng hẳn cũng biết rất rõ chuyện này!

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, Văn Dũng, Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không đồng thời nhìn về phía Văn Thi Ngữ.

Thái Cực Cảnh mới năm tuổi, mà còn không phải Thái Cực Cảnh bình thường, còn đủ để sánh ngang với Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ. Đây là chuyện khoa trương bực nào, trong truyền thuyết thượng cổ cũng chưa nghe nói qua loại chuyện như vậy.

Nên biết rằng, ức vạn người tu luyện muốn đột phá Thái Cực Cảnh cũng khó khăn như lên trời; sau khi đột phá Thái Cực Cảnh tuy rằng mỗi tăng lên một tầng sinh mạng cũng theo đó tăng lên, nhưng vĩnh viễn cũng không đủ dùng.

Gần như người có thể đạt tới cấp bậc lão tổ Thái Cực Cảnh tầng thứ tám, đều đến gần ngàn tuổi, cho dù một số rất ít có kỳ ngộ đặc thù, nhưng số tuổi cũng không quá nhỏ.

Nếu như nói thiên tư hơn người, có đại giáo vô thượng duy trì, có các loại kỳ ngộ, thì cũng phải mấy chục năm mới đúng!

Thế mà đứa nhỏ trước mắt này, là chân chính năm tuổi, lại không phải thân thể có vấn đề gì, thì quá kinh khủng đí! Cùng so sánh với hắn, bọn họ cảm thấy mình sống mấy trăm năm đều uổng phí.

Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, đủ để chấn động khắp thiên hạ, không quản bất kỳ địa phương nào, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua một đứa nhỏ năm tuổi đã đạt tới Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ.

- Ngoan... Tiểu Bảo đừng khóc nữa... Lúc này, Văn Thi Ngữ đang lấy món ăn ngon ra dỗ Cổ Tiểu Bảo, đồng thời quay đầu nhìn về phía mọi người khẽ gật đầu, cũng không có nói thêm gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt một cái rất tò mò. Ngay khoảnh khắc này, nàng nhìn hắn đột nhiên cảm giác dường như có hơi quen thuộc, loại lạnh nhạt đó, cảm giác bình tĩnh đó, hết thảy nàng đều chưa từng để ý. Chỉ là, lại có chút ít khác biệt, trong mơ hồ dường như trước mắt nàng hiện ra hai thân ảnh kia cùng ngồi ở đó.

- Tình huống của Tiểu Bảo có chút đặc thù, cho nên sư phụ hắn mới để cho ta dẫn hắn đi theo bên cạnh, hắn đây là một đứa nhỏ nắm giữ... một lực lượng uy lực cường đại, nhưng hắn đúng thật là một đứa trẻ, cho nên sẽ rất phiền toái. Bởi vì Tiểu Bảo có chút nguyên nhân đặc thù, tộc nhân hy sinh để hắn thừa kế lực lượng nào đó nên mới như thế. Dĩ nhiên, chuyện này chỉ nên người trong nhà biết, đối với người ngoài không nên nói gì, bọn họ muốn nghĩ Tiểu Bảo là lão quái ngàn năm thì cứ để bọn họ nghĩ! Tuy nhiên nếu sau này Tiểu Bảo có làm cái gì không đúng, mọi người cũng đừng thấy lạ, nó vẫn chỉ là một đứa bé! Nhậm Kiệt tươi cười giải thích.

Tuy rằng Nhậm Kiệt đã giải thích, nhưng mấy người Văn Mặc lão tổ còn là thật lâu khó có thể tỉnh hồn lại, dù sao cho dù thừa kế lực lượng, cũng không giống người thế tục tưởng tượng như vậy: một cao nhân trực tiếp truyền cho ngươi lực lượng của cả một đời là được.

Nếu như thật sự có thể truyền dễ như vậy, thì nhân vật cường đại kia vĩnh viễn sẽ không ngã xuống rồi. Trên thực tế, truyền lực lượng là chuyện khó khăn nhất, phiền phức nhất! Một là sẽ ảnh hưởng tới con đường tương lai của đối phương; hai là đốt cháy giai đoạn, nguy hại vô cùng lớn; ba là lực lượng của Thái Cực Cảnh, làm sao có thể truyền thừa chứ?!

Điều này quả thật vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ, cho nên sau khi Nhậm Kiệt giải thích rõ, bọn họ đều một hồi lâu không có lên tiếng, không có tỉnh thần lại. Ngay cả Cổ Tiểu Bảo đã nín khóc vui vẻ tươi cười ăn gì đó, bọn họ còn đang không ngừng uống trà, mà hồi lâu cũng không nói được lời nào, bởi vì thật không biết nên nói cái gì nữa, hôm nay nghe được thấy được chuyện này, quá mức chấn động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK