Mà Văn Tử Hào, Văn Dũng lợi dụng mọi biện pháp, không ngừng tụ tập nhân tài đến đại doanh Tây Bắc.
Đối với những chuyện này, nghe nói có người ở kinh thành bất mãn, nhất là Minh Ngọc Hoàng Triều đã tiêu diệt Thiên Hải Đế Quốc, thế lực quốc gia đạt đến mức chưa từng có, Nhậm gia Văn gia vẫn còn như thế, bọn họ lại càng thêm bất mãn.
Có điều mấy lần đề nghị, hoàng đế đều không tỏ ý, làm chuyện này vẫn bị đè xuống.
Nhậm Kiệt sớm biết hoàng đế có cổ quái, tuy rằng vẫn làm lạ sao không có động tác gì, nhưng trước khi Nhậm Kiệt vào tiểu thế giới, vẫn âm thầm thông báo Đồng Cường dẫn cận vệ đội trước tiên đi các hành tỉnh giáp giới đại doanh Tây Bắc, hộ tống Văn Dũng, Văn Tử Hào đi vào đại doanh Tây Bắc.
Nhưng một đợt cuối cùng, cha con Văn Dũng, Văn Tử Hào vẫn kéo theo không ít người, tận 30 vạn người, di chuyển vào đại doanh Tây Bắc. Có mấy vạn quân đội mới huấn luyện, đều là một số tán tu, văn nhân, người có nhiệt huyết.
Tuy rằng đã qua nhiều ngày, nhưng đội ngũ đi không nhanh.
- Đồng đội trưởng, xảy ra chuyện gì? Văn Tử Hào ngồi trên lưng ngựa đi theo đại đội đi trước, hiện tại danh vọng của hắn rất cao, chính vì thế mới tụ tập được những nhóm người này. Văn Tử Hào cũng không ngồi xe linh thú, cưỡi ngựa đi chung với mọi người, đột nhiên thấy Đồng Cường ngây người nhìn ngọc bài, vẻ mặt giận dữ cũng lo lắng, liền vội hỏi.
- Văn thiếu, vừa nhận được tin trong gia tộc ở Ngọc Kinh Thành, có người trực tiếp phá vỡ từ đường, nhưng người bảo vệ lại không phát hiện, chuyện này quỷ dị, không biết có phải bên Ngọc Kinh Thành lại xảy ra biến cố gì, không biết gia chủ đã biết chuyện này chưa? Cấp bậc Đồng Cường rất cao, cho nên mới lập tức nhận được tin tức này, tuy rằng hắn không nhúng tay vào chuyện Nhậm gia. Nhưng xem Nhậm gia là nhà của mình, bây giờ nghe từ đường bị phá, tuy rằng không có chuyện gì, nhưng hắn vẫn giận dữ.
Tuy rằng hiện tại nhân vật trọng yếu Nhậm gia đã sớm rút khỏi Ngọc Kinh Thành, nhưng dù sao đó là chỗ tượng trưng của Nhậm gia, giờ bị phá, không biết là kẻ nào làm, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
- Loại chuyện như vậy cần gia chủ tỷ phu của ta xử lý, nhưng chúng ta nên biết tình huống, tránh cho hoàng gia hay gia tộc khác có động tác. Bởi vì hiện tại trong Ngọc Kinh Thành thật có một đám không biết sống chết, nghĩ rằng Nhậm gia liều mạng lưỡng bại câu thương với Thiên Hải Đế Quốc. Nếu quả thật là loại gia tộc ngu ngốc đó ra tay, vậy tuyệt đối không thể tha. Tuy rằng Văn Tử Hào vẫn không quá am hiểu những chuyện này, nhưng trải qua nhiều tôi luyện, ít nhất hắn giỏi hơn trước, thông minh biết có chuyện liền hỏi Nhậm Kiệt trước tiên.
- Đúng, ta đã liên lạc gia chủ cùng người đại doanh Tây Bắc, một khi có tin tức liền biết ngay, nhưng chúng ta cũng phải tăng tốc thêm nữa. Đồng Cường nói, đồng thời cũng lo lắng.
Văn Tử Hào cũng nghĩ vậy, gật đầu đồng ý, đột nhiên mở miệng, không lớn giọng nhưng lại chứa đầy kích động, không nói mấy câu đã làm mấy chục vạn người nhiệt huyết sôi trào, mỗi người lại tăng tốc độ, kéo theo người chậm hơn, đại quân tiến lên hết tốc lực.
Trong lúc này, trên bầu trời cách bọn họ không tới vạn dặm, Thiên Châu đang đứng bên trên, trong tay cầm một khối ngọc bài bổn mạng, có dấu hiệu của Nhậm gia.
- Chỗ này cũng không có, có nên dùng cách khác tìm hắn hay không? Thiên Châu đi qua Ngọc Kinh Thành một lần, không tìm được Nhậm Kiệt, trực tiếp xông vào từ đường Nhậm gia lấy ngọc bài bổn mạng của Nhậm Kiệt, loại ngọc bài bổn mạng này không có tác dụng gì, nhưng có thể để gia tộc biết ngươi ra ngoài còn sống hay không. Đương nhiên, gặp tình huống đặc biệt, ví dụ như xảy ra chuyện ở đại thế giới khác, không phải tiên nhân, dù có chết ở trong đó thì ngọc bài cũng không có vấn đề.
Nếu là bình thường, chỉ cần còn ở thế giới này, xảy ra chuyện là ngọc bài bổn mạng sẽ có một chút phản ứng, chế tạo càng tốt, hiệu quả càng tốt, có cái gặp phải uy hiếp sinh mạng thì cũng sẽ có phản ứng.
Nhưng lúc này Thiên Châu cầm ngọc bài bổn mạng của Nhậm Kiệt, chạy đến Tây Bắc, đánh một vòng mấy hành tỉnh xung quanh, nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của Nhậm Kiệt, làm nàng rất khó hiểu.
Trừ khi Nhậm Kiệt không có ở đây, hoặc là hắn ở tiểu thế giới hay đại thế giới khác, bằng không sao lại thế này.
Dù cho Cao Bằng trốn trong di tích như thế mà nàng vẫn thoải mái tìm được, nhưng lúc này Thiên Châu lại phát hiện, tên Nhậm Kiệt mà nàng muốn tìm sau cùng lại bỗng không tìm thấy. Nếu không phải ngọc bài bổn mạng của Nhậm Kiệt ở ngay trong tay, nàng sẽ nghĩ có phải người này đã chết rồi không.
Đồ sát tùy tiện không phải tính cách của nàng, cũng không có hứng thú tàn sát lực lượng người thường của Nhậm gia. Nhưng không tìm được, nàng sẽ không ngừng, vậy càng không phải tính cách của nàng. Thiên Châu đứng đó như thanh kiếm, nháy mắt đã qua hai ngày.
Nàng phát hiện đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều đang di động, phát hiện một tiểu đội hơn trăm người, lại làm nàng cảm thấy thú vị, ít nhất hoàn toàn nối liền như một thể, ngay cả các đệ tử trong đại giáo vô thượng cũng chưa thấy được như thế, liền thu hút sự chú ý của nàng, nhưng vẫn không tìm được khí tức của Nhậm Kiệt.
Oành... Đột nhiên, một đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện lao thẳng tới, dừng lại cách Thiên Châu trăm thước, xuất hiện một người với đôi mắt đen thui, đó là Đan Vô Pháp.
- Ha ha! Thật đúng là có duyên, lại gặp Thiên Châu muội tử ở chỗ này. Thiên Châu muội tử cũng chuẩn bị trở về Kiếm Tiên Giáo đó chứ? Tuy rằng đôi mắt tối đen, nhưng Đan Vô Pháp vẫn nói chuyện sáng sửa.
- Về Kiếm Tiên Giáo? Thiên Châu coi như thân thiện gật đầu với Đan Vô Pháp, nhưng lại kỳ quái hỏi lại, sau đó khẽ lắc đầu: - Ta không về Kiếm Tiên Giáo, ta tìm một người.
- Tìm người? Đan Vô Pháp ngây người, bỗng nhớ lại chuyện lúc trước, liền hiểu là gì. Xem ra Thiên Châu trong nóng ngoài lạnh, em trai bị chết làm nàng rất tức giận, có điều không biểu hiện ra mà thôi.
- Thiên Châu muội tử muốn tìm người, xem ra tên này chết chắc rồi, có điều không lẽ Thiên Châu muội tử không biết, Kiếm Tiên Giáo xảy ra chuyện lớn. Vị trong Thánh Bia đi ra gây náo loạn ở Tàn Hồn và Vạn Pháp Giáo, lại chạy tới Kiếm Tiên Giáo. Hơn nữa tên này càng đánh càng mạnh, hiện tại đã náo loạn được thiên hạ không yên. Nghe Thiên Châu có vẻ khó hiểu, Đan Vô Pháp lập tức giải thích.
- Vạn Pháp Tiên Trận ở Vạn Pháp Giáo cũng không vây khốn được nó? Tin tức này quả thật làm người ta bất ngờ, Thiên Châu cũng chấn động, càng khiếp sợ là nó chạy đến bên Kiếm Tiên Giáo.
- Ta đến trễ, nhưng Vạn Pháp Tiên Trận gần như bị đánh nát, bên ngoài sơn môn gần như bị hủy diệt hoàn toàn, nghe nói may mà sau đó các đại giáo chi viện, bằng không Vạn Pháp Giáo cũng không chống đỡ nổi. Nghe nói Vạn Thiên Vương thu được kỳ ngộ, luyện vạn pháp, chế thành một pháp, nghe nói đánh cho Tàn Hồn Thiên Tử cũng phải tránh né, nhưng lần này cũng bị trọng thương. Nếu không phải thái thượng trưởng lão Pháp Thần Cảnh hy sinh thúc đẩy Tiên khí phát huy uy lực cực hạn, chỉ sợ hắn đã chết rồi. Đối với câu hỏi của Thiên Châu, Đan Vô Pháp trả lời nghiêm túc cẩn thận.
Vạn Thiên Vương là người kiệt xuất nhất Vạn Pháp Giáo thế hệ này, được xưng thiên tài vạn năm khó gặp, tuổi càng nhỏ hơn. Nghe nói tên của hắn là sau này sửa lại, danh hào Thiên Vương, Vương giả trên trời đất. Hắn trỗi dậy đã tìm tới khiêu chiến Thiên Châu, có điều lúc đó Thiên Châu đang bế quan trên Thiên Kiếm Phong, không để ý kẻ này.
Nhưng cũng biết Vạn Thiên Vương xảy ra tranh đấu với một số người Kiếm Tiên Giáo, lúc đó một đời trẻ tuổi Kiếm Tiên Giáo quả thật không ai chống lại, cho nên về sau Thiên Châu xuất hiện, không ít người tức giận nhắc tới chuyện này. Thiên Châu lại không để ý, nhưng vẫn nhớ kỹ cái tên Vạn Thiên Vương.
Đối mặt tồn tại cỡ này khẳng định không thể chiến đấu trực diện, nhưng mượn Vạn Pháp Tiên Trận mà vẫn trọng thương, vậy thì ý nghĩ khác hẳn. Tựa như Thiên Châu, nếu nói dựa vào lực lượng, dù nàng vô cùng mạnh mẽ trong hàng trẻ tuổi, nhưng trong đại giáo vô thượng vẫn có rất nhiều người mạnh hơn nàng. Sở dĩ thân phận địa vị của nàng trọng yếu, chủ yếu là bởi nàng có Thiên Kiếm Kỳ Mạch, có thể được Thiên Kiếm Phong chấp thuận chân chính, điều động lực lượng từ đó, giống như Vạn Thiên Vương.
- Thiên Châu muội tử, không bằng chúng ta cùng đi, hiện tại tên kia đánh lung tung xung quanh, nếu không mau đi sẽ không đuổi kịp. Nhìn Thiên Châu im lặng trầm ngâm, Đan Vô Pháp lại đề nghị.
Trong tay Thiên Châu còn cầm ngọc bài bổn mạng của Nhậm Kiệt, bỏ dở nửa chừng không phải tính cách của nàng. Đối với vị trong Thánh Bia, vốn nàng cũng không muốn chọc, nhưng nghe Đan Vô Pháp nói, kẻ này xông vào Kiếm Tiên Giáo, vậy thì khác...
Oong... Oong... Bụp... Vù... Ngay lúc này, một cái ngọc bội đặc thù trên người Thiên Châu rung động, sau đó có một phần vỡ vụn, phát ra kiếm khí ngưng tụ điên cuồng linh khí, hình thành một thanh kiếm lệnh màu vàng giữa không trung, tụ mãi không tan.
- Đi... Oành... Vừa nhìn thấy kiếm lệnh màu vàng, ánh mắt Thiên Châu cũng lóe lên chấn động, giọng càng thêm lạnh băng. Kiếm khí phóng lên, lao đi như xuyên thủng bầu trời, lập tức biến mất.
Kim Tiên Lệnh Kiếm!
Trời ạ! Vận dụng cả Kim Tiên Lệnh Kiếm.
Đan Vô Pháp cũng là truyền nhân đại giáo vô thượng, biết rõ thứ này, nhưng lần đầu mới thấy. Mỗi một đại giáo vô thượng đều có loại phương pháp tương tự, Đan Tiên Giáo bọn họ là Vô Thượng Kim Đan, một khi xuất hiện thì đại biểu sống chết tồn vong, tất cả đệ tử trong giáo mặc kệ ở nơi nào đang làm chuyện gì, nhận được là phải lập tức trở về hộ giáo.
Đan Vô Pháp cũng không ngờ, vừa mới biết Kiếm Tiên Giáo bị công kích, bây giờ lại nghiêm trọng đến mức này, trong lòng chấn động không thôi. Nhưng người lại tràn ngập hưng phấn, hắn đã khó tìm được cảm giác này trong giới tu luyện, dù biết vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn vẫn hết sức hưng phấn.
Nhìn Thiên Châu dùng cách của nàng rời đi, Đan Vô Pháp tụ pháp lực dưới chân, ầm ầm đạp như nổ nát không gian, người phóng lên cao, đuổi theo không chậm hơn Thiên Châu bao nhiêu, nháy mắt đều biến mất khỏi bầu trời.