Chính vì thế, hoàng đế mới cực kỳ kiêng kỵ, Tây Cương đóng giữ 200 vạn đại quân. Chỗ này phải nói, 200 vạn đại quân không phải binh lính bình thường.
Minh Ngọc Hoàng Triều lãnh thổ rộng lớn, dân cư đông đảo, tùy tiện một hành tỉnh muốn tổ chức hơn một ngàn vạn đại quan cũng chỉ là chuyện như chơi, nhưng đại quân này không dùng được, chỉ ổn định địa phương cũng không xong. Cần phải trải qua huấn luyện, có đủ trang bị chiến trận, mới ổn định được an toàn địa phương.
Mà đại quân chính quy Tây Cương, Tây Bắc, Tây Nam, đó là tướng sĩ chân chính tôi luyện, mỗi người đều là chọn ra từ ngàn dặm. Bản thân bọn họ có thực lực nhất định, nếu dung nhập bộ đội, có thể phát huy tác dụng trong chiến trận, thế mới coi như đại quân hợp cách.
Vào lúc này chiến trường Tây Bắc, tiếng giết rung trời, cách một khoảng trong ngàn dặm đều thấy đông đảo tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc công kích.
Những tướng sĩ này có theo tồn tại hùng mạnh hướng dẫn, tạo thành chiến trận, thúc đẩy pháp bảo đánh sâu, có người phá trận mặt đất, hoặc dứt khoát điều khiển pháp bảo. Loại chiến đấu này càng thử thách năng lực chỉ huy, bởi vì phạm vi phòng ngự lan tỏa mấy vạn dặm, trận pháp có thể bao trùm có hạn, hơn nữa dù cho mỗi chỗ đều có trận pháp, nhưng cũng không thể đồng thời điều động bao phủ tất cả.
Hơn nữa những trận pháp vòng ngoài cũng chỉ là địa lợi, không phải chỗ dựa, nếu bị đối phương phá đi thì sẽ rắc rối.
Cho nên nhất định phải ra chiến đấu, trong vòng mấy vạn dặm có rất nhiều địa thế tạo thành trận pháp mạnh mẽ, có những chỗ không được thì dồn dập đóng quân. Bên trong hậu phương, quân phòng thủ không ngừng biến hóa.
Đột nhiên, trong bầu trời vang lên tiếng rồng ngâm, ở trên không cách phòng ngự đại doanh Tây Bắc mấy ngàn dặm, rất nhiều đội binh lính tinh nhuệ nắm pháp bảo canh phòng, rất nhiều Âm Dương Cảnh bay lên, bên trên mơ hồ tỏa ra khí tức Thái Cực Cảnh.
Còn ở giữa, lại có một tòa hành cung huy hoàng, bên trên long phượng bay múa. Hành cung to lớn này lại do một con Thiên Yêu Thú to lớn dài đến 300 thước kéo đi, là Thủy Giao Long. Nhìn vảy trên thân nó, rõ ràng có huyết mạch Chân Long thượng cổ, nếu có thể hóa hình, có thể chân chính thăng cấp thành Chân Long.
Bên trong hành cung to lớn đó, ngồi trên cao, Hải Lượng hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc lúc này uy phong vô cùng, thật có cảm giác nhìn xuống thiên hạ. Lúc này nhìn ngàn dặm chiến trường, nhìn lại bên cạnh có Cửu Đầu Long Vương, Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ, lão tổ Thái Cực Cảnh trong hoàng cung cùng hai vị Thái Cực Cảnh Thiên Hải Tông, Hải Lượng càng tràn đầy lòng tin.
- Khởi bẩm bệ hạ, Tây Nam tiến tới phá bỏ 300 dặm trận pháp, tiêu diệt vạn người đối phương, nhưng đã tiêu hao quá 2 vạn, trước mặt đang đẩy mạnh tới trước.
- Khởi bẩm bệ hạ, hiện tại đối phương chống cự ngang ngạnh, đối phương đã tổn thất quá 2 vạn người, nhưng rõ ràng không muốn từ bỏ phòng tuyến thứ nhất.
Tuy rằng lúc này Hải Lượng ở trên bầu trời Tây Bắc, đều nhìn rõ ràng bên dưới, nhưng là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc thân chinh, đại quân có gì thay đổi đều phải thông báo cho hắn trước, bao gồm cả thương vong...
- Hừ! Hải Lượng khí thế lan tỏa, đứng trên thiên hạ, nhìn xuống nói: - Không có chi viện, chỉ dựa vào một chỗ nhỏ này mà muốn chống lại Thiên Hải Đế Quốc ta, đúng là si tâm vọng tưởng. Tăng cường công kích, mặc kệ tổn thất thế nào, trước khi trời tối ta muốn nắm lấy phòng tuyến vòng ngoài đầu tiên, phá hết đại trận hướng tây bắc. Về phần hướng tây nam cũng không được thả lỏng, lần này trẫm thân chinh, không được chậm trễ, chính là muốn dùng lực lượng mạnh nhất đánh tan phòng ngự của chúng, mặc kệ tổn hao thế nào cũng không tiếc.
- Rõ. Thủ hạ nghe lệnh lui ra.
Hải Lượng quay sang hìn Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ, đã được sư phụ hỗ trợ trở thành Thiên Yêu Thú.
- Hai vị, trẫm muốn làm đại sự, hai vị còn nhớ hứa hẹn lúc trước. Hiện tại Hải Lượng đối mặt với Thái Cực Cảnh, vẫn giữ khí thế đế vương.
"Má nó..." Cửu Đầu Long Vương nhếch môi, căn bản không để ý tên tiểu tử này, dựa vào hắn mà muốn ngông nghênh trước mặt mình. Nhưng lại nhìn những người xung quanh đều nhìn tới, lại nghĩ tới Hải Vương khủng bố đằng sau, Cửu Đầu Long Vương cũng không nói nữa.
- Hì hì... Hắc Quả Phụ khẽ kéo Cửu Đầu Long Vương, cười duyên nói: - Bệ hạ yên tâm, chuyện chúng ta đồng ý thì sẽ không chối, hơn nữa lần này không chỉ điều động toàn bộ người chỗ Tiểu Long Long, ta còn cố ý mượn một số người từ đại vương ở Yêu Thú Thâm Uyên, tuyệt đối có thể đến đúng hạn.
- Ừm, vậy làm phiền hai vị ái khanh. Hải Lượng liếc bọn họ, không để ý nữa, hoàn toàn coi như chuyện đương nhiên, tiếp tục nhìn chằm chằm chiến trường Tây Bắc.
Đánh, đánh đi!
Lúc này trong lòng hắn sôi trào, máu như thiêu đốt, trong đầu vang vọng tiếng rống với Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt, trẫm phải làm ngươi hối hận, cho ngươi biết trên đời này không ai có thể đạp lên đầu trẫm mà nói. Trẫm là chân mệnh thiên tử, ngồi ở trên cao, định sẵn làm người thống nhất thiên hạ.
Đến lúc đó không chỉ ngươi, ngay cả Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không sao, mà không thể tha thứ nhất là ngươi, còn cả Nhậm gia ngươi.
Tất cả những gì liên quan tới ngươi, trẫm sẽ không bỏ qua, Nhậm gia không phải dựa vào hai đại doanh Tây Bắc Tây Nam hay sao, vậy trẫm diệt chỗ này trước.
Sâu trong Yêu Thú Thâm Uyên, trên bầu trời vang lên tiếng ưng kêu thảm thiết, sau đó giữa bầu trời nóng rát biến thành một mảnh sáng bạc, tiếp đó một vật to lớn từ trên không trung rơi xuống.
Một con chim ưng màu bạc giang cánh mấy trăm thước, khép lại cũng vô cùng to lớn, từ trên không trung rơi xuống, ầm ầm đập ngã vô số cây cối che trời. Không ngừng lăn lộn kêu thảm, cây cối đá lớn đều vỡ vụn dưới thân nó.
- Hắc hắc... Thích không, cho ngươi thử xem... Lúc này, trên lưng con chim ưng bạc có một bóng người nhỏ bay xuống, tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã nhảy ra cách ngàn thước, trong tay còn cầm một con mắt to hơn cả đầu người, chính là con mắt của chim ưng khổng lồ kia, bị hắn móc thẳng ra.
Người nhỏ bé này nhìn như chưa lớn hẳn, chính là Tiểu Điểu trong cận vệ đội của Nhậm Kiệt.
Nhưng mà lúc này, trên má trái của hắn có một vết thương muốn phá mất đầu, cũng phá hủy con mắt, đây là vết thương do con chim ưng lớn này rạch ra, lúc đó đầu đã sắp bị xé ra, cũng may dược vật của Nhậm Kiệt để lại cứu được hắn.
Con chim ưng bạc kêu thảm, giãy giụa vỗ cánh, phá nát mấy trăm thước xung quanh, nó điên cuồng muốn xé nát tên nhỏ bé kia.
Làm sao cũng không ngờ chỉ sơ ý một cái, bị tên này đuổi kịp. Nó là Ngân Dực Ưng Vương, Vương giả chân chính trong khu vực này, có huyết mạch thượng cổ, đã là Thiên Yêu Thú chân chính, hơn nữa còn đạt tới Thiên Yêu Thú tầng thứ năm, cộng thêm là loài chim, chỉ thủ hạ cũng đã có bốn Thiên Yêu Thú.
Lại không ngờ tới, trong hơn một tháng chém giết, địa bàn của mình bị đám người này san bằng.
Tồn tại như Long Lân Hổ Vương, Ngân Dực Ưng Vương đều có huyết mạch thượng cổ, bọn nó không giống đại yêu hóa hình bình thường, đạt tới Âm Dương Cảnh là có thể hóa hình, thậm chí đến Thiên Yêu Thú cũng không được, chính là theo đuổi lực lượng mạnh mẽ không ngừng phản tổ.
Không theo đuổi hưởng lạc gì, không theo đuổi thứ gì như con người, hoàn toàn là dùng bản thể tu luyện, tồn tại như thế càng thêm mạnh mẽ. Một khi bọn nó hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch, có thể hóa hình, vậy sẽ là chân chính khủng bố vô cùng.
Ngân Dực Ưng Vương vô cùng cao ngạo, địa bàn bị đối phương đột phá, nó vẫn luôn dây dưa đối phương, mượn ưu thế trên không trung, đối phương không làm gì được nó, nhưng không ngờ lần này bị đánh lén, tự nhiên giận dữ không thôi.
Oành...
Ngay khi Ngân Dực Ưng Vương sắp lao tới, đại trận xung quanh bỗng vận hành, bao phủ thiên địa.
Ngân Dực Ưng Vương cảm thấy không hay, lập tức vọt lên không trung, nhưng bị đại trận bắn ngược trở lại.
Ngân Dực Ưng Vương không hổ là tồn tại sống ngàn năm ở Yêu Thú Thâm Uyên, không lùi mà tiến, muốn bắt Tiểu Điểu làm con tin.
- Lần này xem ngươi trốn đi đâu. Oành... Đột nhiên, một thân hình phát ra hào quang màu vàng, đằng sau có mấy người tạo thành trận thế nhỏ, đẩy cho Đồng Cường trở nên to lớn, một quyền đánh lên móng vuốt của Ngân Dực Ưng Vương.
Hai cỗ lực lượng khổng lồ trực tiếp biến mọi thứ trong mấy cây số thành tro bụi, xung quanh liền trống trải. Ngân Dực Ưng Vương trực tiếp bị đánh bay ra, móng vuốt bạc có thể đục xuyên núi lớn bị chấn cho đổ máu bay ra.
Trong mấy tháng xông pha trong Yêu Thú Thâm Uyên, lực lượng của Đồng Cường tăng vọt, đương nhiên, ngay cả hôm nay hắn là dương hồn tầng thứ tám, cũng hoàn toàn không thể là đối thủ với Ngân Dực Ưng Vương.
Nhưng sau đó, nhìn đám người Thiết Tháp, Địa Thử ở đằng sau, đang cười nhìn Ngân Dực Ưng Vương, cuối cùng kéo nó xuống được, vậy sẽ không sợ nữa.
Mấy tháng chém giết điên cuồng, bọn họ đánh chết không ít Thiên Yêu Thú, cho nên lúc này không sợ Ngân Dực Ưng Vương.
Vừa rồi Đồng Cường mượn bọn họ hỗ trợ, cùng hơn trăm người cận vệ đội hoàn toàn khống chế mấy cây số xung quanh, mới đạt đến hiệu quả này.
Vù... Ngay khi Đồng Cường đánh bay nó, một đạo kiếm quang chợt lóe, Ngân Dực Ưng Vương vỗ cánh né ra, dù phản ứng kịp nhưng vẫn bị rạch một đường máu. Mà sau tia chớp, Tạ Kiếm lạnh lùng đứng trên không, tựa như một thanh kiếm, hắn đã bước đầu lĩnh ngộ kiếm ý, hôm nay thi triển kiếm pháp càng thêm quỷ dị.
- Chiếm ưu thế trên trời suốt một tháng, lần này xem ngươi chơi thế nào, suýt nữa bổ đầu huynh đệ ta, lần này ta phanh thây ngươi. Địa Thử mắng, đi theo sau Đồng Cường, cả đại trận vận chuyển, bọn họ tạo thành trận thế nhỏ duy trì Đồng Cường xông lên.
Tiểu Điểu cũng không lên, vì có thể đột kích Ngân Dực Ưng Vương, kéo nó xuống bầu trời, tuy rằng cũng mượn uy lực trận thế, nhưng hắn cũng kích hoạt lực lượng mà trước kia không dám dùng. Nhưng hắn lại rất sảng khoái, bởi vì mình đã móc được con mắt của Ngân Dực Ưng Vương.
Đi vào Yêu Thú Thâm Uyên, đã trải qua vô số lần chiến đấu, nhưng trận đánh với Ngân Dực Ưng Vương là thảm thiết nhất, liên tục chém giết suốt một tháng trên chiến trường vạn dặm.
Nếu không phải Ngân Dực Ưng Vương trọng thương, nếu không phải mình đột nhiên hiểu được bí pháp yêu thú như ngộ đạo, mượn các huynh đệ đẩy bí pháp lên độ cao mới, vậy không thể làm được cỡ này.
Ngân Dực Ưng Vương rớt xuống đất dù vẫn mạnh mẽ, nhưng làm sao so được với đại trận của cận vệ đội. Hôm nay trong cận vệ đội gần như toàn là Âm Dương Cảnh, còn mười mấy người đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn.
Càng có sức chiến đấu cá nhân khủng bố như Đồng Cường, Tạ Kiếm, mượn uy lực đại trận, cận vệ đội bộc phát ra uy lực phải nói là khủng bố.
Hôm nay bọn họ nắm giữ các loại trận pháp đã rất lợi hại, có thể đấu với Ngân Dực Ưng Vương cùng bốn đại Thiên Yêu Thú thủ hạ của nó suốt 1 tháng, san bằng thế lực cnó, chỉ có mấy người bị trọng thương, không xuất hiện người chết, đủ biết cận vệ đội hiện tại lợi hại. Trăm người như một, toàn bộ mọi người dùng trận pháp làm trụ cột, Đồng Cường có thể xuất chiến, Tạ Kiếm như thanh vũ khí sắc bén, lúc nào cũng như một thể.
Ban đầu theo Nhậm Kiệt rèn luyện, lần lượt chiến đấu tôi luyện, tăng lên, không ngừng đắp dược phẩm, trợ giúp sửa đổi công pháp, hôm nay tôi luyện tr Yêu Thú Thâm Uyên, cuối cùng bọn họ đi vào cảnh giới hỗn nguyên nhất thể.
Bùm! Oành! Tạ Kiếm một kiếm đâm xuyên qua Ngân Dực Ưng Vương, Đồng Cường tiếp theo một quyền nện Ngân Dực Ưng Vương muốn bay lên liền văng trở xuống, cuối cùng Ngân Dực Ưng Vương ngã xuống.
- Yahoo! Đi theo Nhậm Kiệt, mập mạp lâu ngày, mọi người liền hoan hô kiểu thế này. Nhưng ở Yêu Thú Thâm Uyên, bọn họ cũng thành thói quen, dù chúc mừng nhưng trận pháp vẫn không tan, chỉ những người bị thương nặng thì nghỉ ngơi, sau đó có người cho dùng dược phẩm, có người đi thu nhặt Ngân Dực Ưng Vương.
- Quá đã! Hắc hắc, cái này ta giữ riêng. Tiểu Điểu cũng tới, cầm con mắt lớn nói với Đồng Cường.
Giữa bọn họ tự nhiên không cần nói gì, Đồng Cường gật đầu, mấy người Địa Thử thì trêu chọc.
Chỉ có Tạ Kiếm, tuy rằng hắn đã sớm dung nhập vào tập thể này, nhưng hắn lại như thanh kiếm sắc bén, bình thường gần như không nói, lúc này yên lặng nhìn ra xa.
Tu vi của hắn đã đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, nửa tháng trước hắn cũng không chút do dự âm dương dung hợp, cho nên vừa nãy mới mượn lực lượng trận pháp đâm xuyên qua Ngân Dực Ưng Vương. Hắn sẽ không cho mình đường lùi gì, mục tiêu của hắn là Lam Thiên, Lam Thiên đã sớm là Thái Cực Cảnh, cho nên nếu một năm sau hắn không đột phá Thái Cực Cảnh, vậy chết cũng không sao.
Đồng Cường nhìn Tạ Kiếm im lặng, hắn cũng sớm quen, trong đoàn đội sẽ không vì ngươi không nói mà cho rằng ngươi không phải trong nhóm.
- Được rồi, mọi người chuẩn bị, chúng ta khiêu chiến đối thủ tiếp theo, trước đó xem Ngân Dực Ưng Vương dường như cố kỵ khi chúng ta đi sâu vào, rõ ràng có tồn tại mạnh hơn. Nơi đó là địa bàn của đối phương, mọi người cẩn thận... Nghỉ ngơi một hồi, Đồng Cường nói.
Hắn vừa nói, mọi người nhanh chóngthu dọn, nhưng vẫn là một trận pháp rải rác bao phủ xung quanh, vị trí của mỗi người đã như bản năng.
Oong... Trong lúc mọi người hưng phấn chuẩn bị lên đường, đột nhiên Đồng Cường dừng lại xem khối linh ngọc trong tay, bỗng nhấc tay: - Ngừng!
Thoáng cái, liền không có động tĩnh, mọi người đều ngừng lại.
- Bây giờ nghe lệnh ta, tiến tới hết tốc lực, chạy đến chiến trường Tây Bắc. Thiên Hải Đế Quốc công kích hai nơi Tây Bắc Tây Nam, gia chủ lệnh chúng ta lập tức đi chiến trường. Đồng Cường xem xong, lập tức hạ lệnh. Một câu này, liền làm mọi người sôi trào, dù chém giết với yêu thú ở đây rất sảng khoái, nhưng đối với bọn họ, chiến trường mới là nơi quen thuộc nhất, nhất là chém giết với Thiên Hải Đế Quốc, càng là kẻ thù cũ.
Lúc này nghe được mệnh lệnh, chân chính huyết khí dâng trào, nháy mắt hơn trăm người tạo thành trận pháp, tốc độ ầm ầm tăng vọt, trăm người tạo thành trận pháp phi hành, tạo thành hình con chim to lớn ở trên không rung, Tiểu Điểu đi trước dẫn dắt trận hình. Tuy rằng tốc độ bay không bằng Ngân Dực Ưng Vương, nhưng còn nhanh hơn Thiên Yêu Thú bình thường. Đây là cận vệ đội, đã có thể chân chính ứng dụng trận pháp vào bất kỳ chỗ nào.