Nước mắt không nhịn được rơi ra, tay run rẩy sờ mặt Nhậm Kiệt, trong mắt không khống chế trào ra sát khí.
- Bọn họ muốn làm cái gì, không nhờ đại ca thì bọn họ làm gì có ngày hôm nay, chúng ta đưa Nhậm Kiệt đi, liều mạng với chúng.
Vân Phượng Nhi hôn mê nhiều năm như vậy, tuy rằng số lần gặp gỡ không nhiều, nhưng xem Nhậm Kiệt như con của mình.
Hôm nay nhìn thấy Nhậm Kiệt bị thương nặng như vậy, sát khí của nàng cũng không kém hơn Tu La.
- Lục thẩm, lục thúc, đừng nóng vội, đừng có gấp, cháu không sao. Thương thế này là do cháu gây nên, lần này bọn họ muốn hại cháu, chỉ có điều cháu của ngài không dễ dàng bị hại như thế, bọn họ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ta chỉ để bọn họ cảm thấy thành công, đồng thời cũng muôn lôi ra một số người, dọn dẹp lại Nhậm gia, vì chuẩn bị làm chuyện tiếp theo. Hoàng gia mạnh mẽ và kinh khủng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều lắm, cho nên tạm thời không cầnhành động.
Thần hồn lực Nhậm Kiệt vừa động, vội vàng khuyên lục thẩm.
- Đứa nhỏ này... ngươi điên rồi, tự làm như thế, ngươi muốn liều mạng hả. Bọn họ biết thì sao, trời sập có lục thúc lục thẩm đến chống, ta không sợ bọn họ.
Nghe Nhậm Kiệt nói do tự mình gây nên, Vân Phượng Nghi càng khóc dữ hơn.
Bởi vì nàng thấy, nhất định là do Nhậm Kiệt bị ép bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
- Lục thẩm, thật không nghiêm trọng như thế, thẩm không biết y thuật của cháu sao, ngay cả độc trên người thẩm cháu đều giải được, huống chi chuyện này. Đây chỉ là bộ dáng bên ngoài thôi, thật ra là nguyên nhân do cháu tu luyện đột phá, không giống như thẩm thấy nghiêm trọng như thế. Thật đấy, cháu nói đều thật, nhìn cháu thoải mái trao đổi với thẩm như vậy liền biết ngay.
Nhậm Kiệt không sợ chiến đấu với yêu thú, không sợ hoàng đế tính toán, nhưng lục thẩm lo lắng cho mình nên mới khóc, Nhậm Kiệt liền không chịu được, vội vàng nghĩ mọi cách an ủi.
Dù sao thần hồn lực trao đổi cũng nhanh, không ngừng an ủi, thực tế cả một đường hắn cũng phải an ủi lục thúc, nếu không lục thức xông vào hoàng cung sẽ không nói mấy câu đơn giản như thế.
Nói hồi lâu, tâm tình Vân Phượng Nhi mới dịu xuống, nhưng tiếp theo lại quay sang trách mắng Nhậm Thiên Tung.
- Kiệt nhi bị bắt nạt thành như vậy, ngươi xông vào hoàng cung, chỉ nói có mấy câu, vậy còn không bằng không đi. Không nói giết máu chảy thành sông, cũng phải cho hoàng đế biết, kẻ nào dám làm loạn, chúng ta liền không khách khí, không bằng thế này, lát nữa trời tối chúng ta đi thăm vị hoàng đế kia.
Tâm tình Vân Phượng Nhi hơi bình tĩnh lại, lập tức không vừa lòng cách làm của Nhậm Thiên Tung, tức giận nói.
Nhậm Thiên Ting bị Vân Phượng Nhi nói, cũng không biết phải nói sao, bởi vì chuyện này vẫn do Nhậm Kiệt chủ đạo khống chế, bằng không hắn làm sao có thể nhịn xuống.
Bây giờ, Nhậm Kiệt mới phát hiện, sau khi lục thẩm thanh tỉnh, khiến người ta cảm thấy dịu dàng hiền thục, ít nói, nhưng lúc này mới thể hiện ra, khó trách lục thẩm và lục thúc có thể sống với nhau, luc thẩm thật sự nổi giận lên, vậy thì người bình thường không thể chịu được.
- Lục thẩm, lúc đó cháu bảo lục thúc làm như vậy, bây giờ không phải lúc sống mái với nhau, hiển nhiên hoàng đế đang đợi, chúng ta cần gì phải gấp gáp chứ. Trước đây, ta làm thế nào cũng không sao, nhưng một khi lục thúc ra tay sẽ không dễ xử lý. Để lục thúc đi hoàng cung là muốn cho hoàng đế nhìn thương thế của ta, khiến hắn yên tâm một chút, tranh thủ thời gian, đồng thời để cho hoàng đế nhìn tình huống của lục thúc. Hoàng đế biết chuyện của lục thúc, thấy được hôm nay lực lượng của lục thúc tăng vọt, có dấu hiệu nhập ma, khẳng định vui vẻ, như vậy đủ rồi.
Lúc này thân thể Nhậm Kiệt không thể động, nhưng thần thức có thể nói chuyện với Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi:
- Năm đại gia tộc chống đỡ Minh Ngọc Hoàng Triều, mặc dù tồn tại với phương thức hoàng triều, nhưng có thể chống lại thế lực tông môn mạnh mẽ như Thiên Hải Tông, Thánh Đan Tông, năm đó đều có Thái Cực Cảnh mới có thể duy trì đến bây giờ. Cho nên dù bình thường xảy ra náo loạn thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện quá lớn, chạm đến giới hạn, chính là bởi vì có những tồn tại này trấn giữ. Bọn họ không nhúng tay vào chuyện bình thường, thường thì các tông phái cũng vậy. Đây là quy củ khuôn phép trước mắt, ta có náo loạn thế nào cũng không vượt qua, cho nên tạm thời không sao.
- Nói thì nói như thế, nhưng tình hình thật như cháu nói, chỉ sợ hoàng gia mưu đồ không đơn giản như vậy. Dù sao đã qua nhiều năm, bây giờ Thái Cực Cảnh trấn giữ các đại gia tộc ra sao cũng không rõ. Có thể một số đã không còn ở đây, hiện tại nhất định còn một số lão già từ thời bắt đầu khai quốc vẫn còn sống đến nay, cũng chỉ lão thái giám trong hoàng cung, những gia tộc khác thì khó nói được. Nhậm gia ta mấy trăm năm không xong, là bởi vì 2000 năm trước Nhậm gia xuất hiện hai vị tiền bối Thái Cực Cảnh, nhưng đều ra ngoài xông xáo đến giờ vẫn không có tin tức, mấy trăm năm trước cũng xuất hiện một tiền bối Thái Cực Cảnh, nhưng hắn chỉ trở về một lần liền rời đi, ngay cả con cháu Nhậm gia cũng không thể liên lạc.
Nói đến đây, Nhậm Thiên Tung cũng rất bất đắc dĩ nói:
- Thẳng đến phụ thân ngươi quật khởi, lúc này tình hình của Nhậm gia mới thay đổi, gia tộc bình thường chỉ mấy trăm năm có một Thái Cực Cảnh ra đời, vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Lục thúc, lão thái giám kia là chuyện gì? Chuyện khác Nhậm Kiệt đều biết, nhưng nghe lục thúc nói lão thái giám, Nhậm Kiệt liền sửng sốt. Bỗng nhiên hắn nhớ lại, lúc tại Thương gia, tuy rằng hắn đoán được hoàng đế sẽ phái người đến, nhưng đến khi Thương Trung bị giết, Nhậm Kiệt mới cảm thấy một cỗ khí tức âm lãnh, biến mất rất nhanh. Lúc đó, Nhậm Kiệt cũng không chú ý, nhưng lúc này bỗng nhiên nhớ lại, cảm giác cỗ khí tức kia rất quỷ dị.
- Đây là đại ca nói, nếu không chúng ta cũng không biết, đại ca nói một lần hắn cứu hoàng đế bị người đuổi giết, lúc đó vì tiễu trừ một vài giáo phái, sơn trang loại nhỏ, cũng kinh động một vài người. Trên thực tế như thế lực Ngọc Tuyền Giáo, lúc đó cũng có Thái Cực Cảnh, chỉ có điều mới đột phá Thái Cực Cảnh, không đủ mạnh nên không dám khai tông lập phái, bằng không sẽ dẫnđến rắc rồi. Tựa như người đột phá Thái Cực Cảnh trong phạm vi thế lực của Minh Ngọc Hoàng Triều, vậy chỉ có hai loại kết quả.
- Một loại chính là quy thuận triều đình, một loại khác chính là chạy ra khỏi phạm vi thế lực của Minh Ngọc Hoàng Triều, nếu không Thái Cực Cảnh ảnh hưởng quá lớn, một mình tiêu hao linh khí ảnh hưởngngười tu luyện trong mấy vạn dặm xung quanh , hoàng gia sẽ không để chuyện này xảy ra, cũng sợ sau này người đó mạnh lên xảy ra vấn đề, không thể dùng tài nguyên của mình bồi dưỡng kẻ địch. Lúc đó, mấy người đại ca bị một Thái Cực Cảnh đuổi giết, đại ca nói vào lúc nguy hiểm nhất, có người ra tay tiêu diệt tên kia, người đó không ở hiện trường, chỉ thông qua một tín vật trên người hoàng đế diệt sát tên này, vì thế đại ca đã nghĩ đến một người.
Nhậm Thiên Tung trầm giọng nói:
- Tục truyền thánh tổ khai sáng Minh Ngọc Hoàng Triều vì đột phá nên bỏ mình, bên cạnh hắn có một thái giám, trước khi thánh tổ đột phá tên thái giám này đã đạt đến Thái Cực Cảnh, trong chớp mắt thánh tổ đột phá thất bại, đã mang cảm ngộ của mình chia cho hắn, nhờ hắn che chở hậu nhân Lý gia. Đây chỉ là một truyền thuyết, nhưng đại ca nói chỉ có lão thái giám đi theo thánh tổ mới có thể làm được như thế.
- Hiện tại, Nhậm gia ta có tồn tại Thái Cực Cảnh không?
Mặc dù Nhậm Kiệt là gia chủ, nhưng phương diện này lại không hề biết, hôm nay nói chuyện, Nhậm Kiệt nhịn không được hỏi.
- Không biết.
Nhắc đến chuyện này Nhậm Thiên Tung cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Bất luận người gia tộc nào đạt đến Thái Cực cảnh, hầu như họ đều không nhúng tay vào chuyện thế tục, bọn họ sẽ bước vào một thiên địa rộng lớn hơn, năm đó ta hỏi đại ca sau khi đi vào Thái Cực Cảnh, rốt cuộclà đi làm cái gì, đại ca cũng chỉ nói với ta, chờ ta đạt đến rồi sẽ biết. Về phần Thái Cực Cảnh trong gia tộc, trừ bỏ vài người sẽ trấn giữ gia tộc một khoảng thời gian, đa số đều rời đi, trừ khi có biến cố trọng đại, bằng không bọn họ sẽ không quay về, bởi vì bản thân họ sẽ không lại nhúng tay vào thế tục, đây là thiết luật.
- Vậy nếu giống như Hải Vương, sau khi đạt đến Thái Cưc Cảnh muốn đối phó ai thì làm sao?
Nhậm Kiệt biết rất ít về Thái Cực Cảnh, tuy rằng lục thúc cũng biết không nhiều, chẳng qua lục thúc cũng biết đôi chút.
- Cũng không phải không có thể, chỉ là...
Ngay tại Nhậm Thiên Tung tạm thời không thể trả lời, Vân Phượng Nhi đứng bên cạnh mói:
- Kỳ thật là thế này, cái gọi là Thái Cực Cảnh không thể nhúng tay vào thế tục, bởi vì Thái Cực Cảnh quá mạnh mẽ, bọn họ đối với người thế tụcchính là tồn tại hủy diệt, cho nên có người dựng lên quy định này. Nếu như Âm Dương Cảnh, tham gia chiến đấu trong thế tục sẽ không có vấn đế gì, bởi vì đại quân ngưng tụ lại cũng có thể đánh chết, còn Thái Cực Cảnh thì khác, về phần quy định này, hình như do một thế lực mạnh mẽ nào đó đưa ra, tránh chuyện Thái Cực Cảnh tàn sát chúng sinh.
Đương nhiên, nếu như giết chóc quá nặng, cũng sẽ ảnh hưởng tu luyện, bình thường sẽ không sao. Nhưng không thể nói Thái Cực Cảnh không thể ra tay, hắn chỉ giết một người thì sẽ không có người ngăn cản, ngoài ra thì phải xem người này có bối cảnh hay không, nếu như không có bối cảnh, giết thì cứ giết. Khẳng định Hải Vương không dám xông vào tùy tiện giết người trong Ngọc Kinh Thành, nhưng nếu ở bên ngoài thì khó nói, hoặc hắn tìm lý do khác...
Về phương diện này, hiển nhiên Vân Phượng Nhi hiểu rất rõ.
Vân Phượng Nhi vừa nói xong, Nhậm Kiệt liền hiểu rõ, cười nói:
- Nói trắng ra, cái gọi là thiết luật cũng chỉ giống như pháp luật, số ít người bắt số đông người tuân thủ. Sở dĩ ta hỏi nhiều chuyện Thái Cực Cảnh như vậy, là muốn cho lục thúc lục thẩm chuẩn bị, nếu như hai ngươi cùng đột phá, vậy thì tốt nhất.
Mặc dù bây giờ lão Đan Vương Ngọc Tường đang bế quan, Kiếm Vương Long Ngạo đang bế quan, bởi vì có Nhậm Kiệt giúp, nên bọn họ có cơ hội đột phá rất lớn, sau khi đột phá đều là người một nhà, nhưng dù sao vẫn kém một tầng quan hệ.
- Chúng ta?
Tuy rằng, lục gia Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi đều sắp chạm đến Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, nhưng bọn họ hiểu rằng, khoảng cách đột phá Thái Cực Cảnh vẫn còn kém rất nhiều.
Nếu không, tồn tại như lão Đan Vương, cũng không có khả năng đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong qua trăm năm vẫn còn bị vây khốn, thậm chí đến khi chết già đều không có cơ hội thử đột phá, người thử lại còn thành công sống được lại càng ít, có thể hiểu được độ khó khăn.
Thái Cực Cảnh, tồn tại có lực lượng vượt qua thế tục, tuyệt đối cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
- Lục thức, lục thẩm, hai người đừng quên, trong cơ thể lục thẩm tồn trữ lực lượng cùng huyết mạch, mà năm đó lục thúc chiếm được cơ duyên, tuy rằng một mực quấy nhiễu thúc, thậm chí thúc không dám bạo phát tăng lên nhanh chóng, nếu như có thể nắm giữ lực lượng này, vậy sẽ là nhân họa đắc phúc.
Tình huống của lục thúc và lục thẩm không tầm thường, Nhậm Kiệt vẫn đang suy xét.
- Cháu có biện pháp?
- Thật sự làm được?
Lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi đồng thời kinh hô, bởi vì Thái Cực Cảnh, đó là bước mấu chốt, không bước ra bước này, vĩnh viễn chỉ là người tu luyện cấp thấp. Nhậm Thiên Tung còn nhớ rõ, đại ca đã từng nói, chỉ có đạt đến Thái Cực Cảnh, mới thấy được đất trời rộng mênh mông, mới thấy được cuộc sống nhiều màu sắc, mới có thể thật sự thấy được bản thân, theo đuổi sinh mạng chân chính.
- Cơ hội rất lớn, cháu luôn nghĩ vấn đề này, cho nên đã thêm vài thứ vào công pháp của lục thúc và lục thẩm, nhưng muốn hoàn chỉnh thì cần một ít thời gian. Hai người đừng có gấp, trước tiên cháu dưỡng thương xong, hai người yên tâm tu luyện công pháp cháu đã đưa cho. Mặc kệ tổ tiên Nhậm gia có Thái Cực Cảnh còn sống hay không, bản thân có được lực lượng mới là lực lượng chân chính.
Nhậm Kiệt đã sớm có ý nghĩ về chuyện này, thuận tiện nói với lục thức, lục thẩm, cũng làm họ yên tâm, đồng thời chuyển chú ý của họ.
Về phần Nhậm Kiệt, hắn đã từng suy nghĩ tiếp theo nên làm gì. Lần này tạm thời qua được, mượn chuyện này sẽ giảm đi rất nhiều áp lực bên ngoài cho Nhậm gia, chỉ có điều phiền phức nội bộ sẽ xảy ra, hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như thế,
Quả nhiên như Nhậm Kiệt dự đoán, lời của hoàng đế nhanh chóng truyền đến, cũng truyền khắp Ngọc Kinh Thành, mọi người đều biết.