Nhưng khi đó với ý nghĩ, quan niệm của người bình thường, dù gì đi nữa đều không tưởng tượng được sự kinh khủng chân chính của tận thế, mà giờ này đại thế giới Táng Tiên chính là điều kinh khủng của tận thế.
"Ầm..." Đột nhiên giữa một cái hồ cực lớn, nhấc lên sóng to gió lớn, cuốn đi hết thảy sinh vật trong phạm vi địa phương mấy ngàn dặm, thậm chí có một số tu luyện giả Pháp Thần Cảnh, một số yêu thú đạt tới cảnh giới Yêu Thần, cùng với rất nhiều tồn tại khác toàn bộ đều bị cuốn đi. Sau đó mới trở nên yên tĩnh, hiển nhiên phía dưới có một tồn tại còn kinh khủng hơn.
Trên không trung thỉnh thoảng có một con yêu thú to lớn phi hành. Trên không trung không chỉ là yêu thú to lớn uy hiếp, mà còn có không gian sụp đổ, thỉnh thoảng trên bầu trời lại có vẫn thạch to lớn bùng cháy rơi xuống, lớn chừng mấy trăm dặm đánh tới trên mặt đất, tạo thành hiệu quả cũng mang tính hủy diệt.
Đây là hết thảy cảnh tượng Nhậm Kiệt cùng Ngưu Lão Nhị nhìn thấy trên đường chạy tới, bọn họ cũng bị tập kích mấy lần, chỉ có điều không cần Nhậm Kiệt động thủ, Ngưu Lão Nhị hiếu chiến liền xông lên toàn bộ đánh rớt đám khốn định đối phó với họ.
Thậm chí đến vẫn thạch trên bầu trời rơi xuống, hắn đều trực tiếp tung một quyền đánh vỡ tan.
- Mau nhìn kìa, có người phi hành trên không trung, còn đánh tan vẫn thạch rơi xuống, thượng tiên đó!
- Bái kiến thượng tiên! Cũng chỉ có tồn tại bực này, mới dám tùy ý phi hành cự ly xa!
- Bọn họ đi rồi, đã rời xa rồi! Hừ... cho dù thượng tiên thì như thế nào, phi hành đường dài, nghe nói ngay cả Thiên Tiên cũng không nhất định có thể tự bảo vệ!
- Không sai, trừ phi đạt tới Thiên Tiên đỉnh phong, thậm chí có lực lượng Kim Tiên, nếu không ở trong Chiến Trường Táng Tiên này, ai dám nói tự bảo vệ chứ!
Bay qua một chỗ, vừa lúc phía dưới có mấy nhân vật Pháp Thần Cảnh, những người này nếu ở trong đại thế giới của Nhậm Kiệt trước đây, đều được xưng là tồn tại chí cao vô thượng, cao cao tại thượng, đều có thể so với Hải Thượng, Long Tử bọn họ... từ rất xa trông thấy Nhậm Kiệt cùng Ngưu Lão Nhị lại dám phi hành trên không trung đều không nhịn được kêu lên.
Vừa lúc trông thấy Ngưu Lão Nhị nổi dóa đánh vỡ tan một khối vẫn thạch lớn mấy chục thước rơi xuống, lập tức bọn họ không nhịn được khom người thi lễ, cẩn thận chờ Nhậm Kiệt bọn họ bay qua sau đó mới bàn tán.
Chỉ có điều lúc đầu nói là lời khen tặng, đợi đến khi Nhậm Kiệt bọn họ rời đi rất xa, mới nói ra một ít ý nghĩ chính trong lòng mình.
Nhậm Kiệt nghe nói cũng không xem là gì, tuy nhiên cũng rất cảm khái, không trách được lúc trước lão tổ tông Nhất Nguyên nói bố cục nhỏ như vậy. Đúng như lão tổ tông Nhất Nguyên nói: Thái Cực Cảnh đi vào chỗ này, cũng giống như người phàm thế tục, căn bản không có biện pháp nắm trong tay sống chết của mình. Cho dù đạt tới cảnh giới Pháp Thần Cảnh bực này, cũng đều như thế, huống chi tình huống của lão tổ tông Nhất Nguyên lúc đó.
Nếu như lão tổ tông Nhất Nguyên không gặp cha mình, phỏng chừng cũng giống như những người này, cẩn thận núp trốn trong một góc, nhưng cũng không thể bảo đảm, nếu thật có thiên tai gì đó, hoặc là cường giả tranh đấu, có thể sẽ bị liên lụy hay không.
Loại cảm giác này, cũng như người phàm thế tục không thể nắm trong tay vận mạng của mình, không biết có phải là sẽ tùy thời bị một quyết định, một ý niệm của người khác mà bị giết chết hay không?
Bất quá bất kể là lời nói của lão tổ tông Nhất Nguyên, hay là giờ này chứng kiến, cũng chỉ có vượt qua Pháp Thần Cảnh mới có vốn đặt chân sinh sống ở đại thế giới Táng Tiên này.
"Ầm... Bùng Bùng..." Ngay lúc Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ trong lòng, đột nhiên gặp một khu vực hỗn loạn, bên trong không gian này quy tắc hỗn loạn, lực lượng đan xen ngang dọc, đủ để trong nháy mắt xé nát Pháp Thần Cảnh dưới tầng năm. Đây là một tấm bình phong thiên nhiên, nhưng không bay đến gần bên thì sẽ không dẫn động, một khi có người đi vào trong đó mới dẫn động.
Tuy nhiên may mà đối với Nhậm Kiệt cùng Ngưu Lão Nhị cũng không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là không thể không giảm bớt tốc độ chậm rãi bay qua khu vực này mà thôi.
Kể từ đó, vốn là lộ trình không cần lâu lắm, chạy tới lúc nhanh lúc chậm phải mất trọn một ngày mới chạy qua. Chờ đến phụ cận, đã có thể nhìn thấy một dãy núi chừng ba vạn dặm, linh khí nơi đây coi như ổn định. Ở vị trí trung ương nhất trình độ linh khí nồng đậm có thể so với Hải Thần linh khí, ở trung tâm có một tòa kiến trúc cực lớn dùng đá màu đen dựng thành.
Mà ở phía trên, có một cây đại kỳ là Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, bên trên có hình một con rồng lớn màu đen, đại kỳ này chậm rãi tung bay, bao phủ phía dưới rất nhiều kiến trúc rải rác không tới trăm dặm.
Mà ở trong dãy núi ba vạn dặm này, lại có không ít người tu luyện ở trong đó, chỉ có điều linh khí ở phía dưới cây đại kỳ cự long màu đen kia là nồng đậm nhất.
Loại không có tạo thành thành thị này, chỉ là một địa phương giống như khu chợ giao dịch rải rác bình thường, Nhậm Kiệt cũng nghe lão tổ tông Nhất Nguyên đề cập qua, có thể treo một lá cờ gì đó, chứng tỏ có thế lực đủ cường đại che chở, hơn nữa có thể trường kỳ tồn tại, có tính bảo đảm nhất định. Bọn họ sẽ cố định bán ra một số đan dược, bán ra một số pháp bảo... mọi người giao dịch với nhau thì đa số đều là dùng vật đổi vật.
Dĩ nhiên, cũng có thể tích góp một vài thứ từng tí một, đổi lấy quyền cư ngụ một thời gian ngắn để tu luyện, bởi vì nơi này sẽ an toàn hơn, chỉ có ở địa phương loại này, mới không bị tập kích bất ngờ như vẫn thạch rơi xuống, tai nạn không gian hỗn loạn đều có thể ngăn cản.
- Thật có ý tứ! Vừa đi vào, Ngưu Lão Nhị liền nhìn chung quanh, cảm thấy hứng thú nhiều hơn so với địa phương ở dưới thống trị của đại giáo vô thượng, bởi vì nơi này xuất hiện yếu nhất bình thường đều là Thái Cực Cảnh, ngẫu nhiên sẽ có vài đứa nhỏ, nhưng chỉ cần qua mười mấy tuổi, đều là tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn trở lên.
Mà tất cả mọi người gặp những đứa nhỏ này, đều cẩn thận né tránh, không dám tùy tiện đắc tội. Nên biết rằng, ở đại thế giới Táng Tiên giống như loại tận thế này, người bình thường ngay cả chính mình đều không có biện pháp sinh tồn, đều chỉ cố sức tu luyện, làm sao có thể có đứa nhỏ...
Mà có đứa nhỏ, bình thường đều có một số thế lực sau lưng, tự nhiên đủ cường đại. Nhậm Kiệt bọn họ trông thấy mấy đứa nhỏ choai choai, bản thân chúng cường đại, khí thế không tầm thường không nói, mà trọng yếu hơn là phía sau đều đi theo hơn mười người Pháp Thần Cảnh, người dẫn đầu đều là Pháp Thần Cảnh đỉnh phong.
Trừ một tòa kiến trúc ở trung ương, mười mấy kiến trúc ở chung quanh trong phạm vi trăm dặm, chính là một số người đi vào trưng bày một vài thứ rải rác, có người muốn trao đổi thì đi qua nói chuyện, sau khi nói chuyện thỏa đáng là được.
Rải rác có mấy trăm người hoạt động, trong mấy trăm người có một phần ba là dưới Pháp Thần Cảnh, hai phần ba là Pháp Thần Cảnh. Loại địa phương này nếu như xuất hiện trên đại thế giới của Nhậm Kiệt, thì khẳng định có thể chấn nhiếp tất cả đại giáo vô thượng, nhưng ở nơi này lại chỉ là một điểm giao dịch rất nhỏ.
Tuy nhiên thật ra Nhậm Kiệt cũng phát hiện một điểm: Thiên Tiên đích xác rất ít, đơn giản nhìn quanh nơi này một chút, chỉ thấy có một lão già nửa bước Thiên Tiên ở bên trong một cửa hàng, những người khác đa số là Pháp Thần Cảnh.
Không trách được lúc mình cùng Ngưu Lão Nhị trực tiếp phi hành trên không trung không dựa vào pháp bảo, thậm chí đánh bể nát vẫn thạch, những người đó có thái độ chấn kinh như vậy.
- Ta muốn hỏi một chút, đây là nơi nào?
- Huynh đệ mới tới à, ngay cả điều này cũng không biết: đây là Hỏa Nha Lĩnh!
- Không phải, ta muốn hỏi thăm đây là một vực nào?
- Cái gì một vực nào? Không biết!
- Vậy ngài biết Đông Vực ở đâu không?
- Cái gì Đông Vực, Tây Vực? Có phải ngươi mới vừa từ tiểu thế giới nào đến đây, nên không có hiểu rõ hay không? Chiến Trường Táng Tiên rộng lớn vô biên, ta sống ở nơi này hơn hai ngàn năm ngay cả địa bàn Hắc Long Vương đều chưa có ra ngoài đây!
Nhậm Kiệt tìm hai người hỏi thăm, nhưng kết quả lại đều giống nhau, những người này thoạt nhìn hẳn là người địa phương này, nhưng hoàn toàn không hiểu rõ Nhậm Kiệt hỏi thăm là chỗ nào!
Loại tình huống này, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ lại lời nói của lão tổ tông Nhất Nguyên, nếu như không phải cuối cùng bị cha mình mang đi tranh đoạt bảo vật kia, không phải cuối cùng nghe được những người đó nói một câu nói, lão thủy chung cũng không biết mình ở chỗ nào. Chỉ là lúc đi vào liền cảm nhận được hai chữ Táng Tiên, sau đó từ từ biết mình đang ở Chiến Trường Táng Tiên, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.
Cũng giống như người bình thường, bọn họ có thể biết được quốc gia của mình cũng đã là cực hạn, nhưng lại chỉ là biết đại khái, cụ thể cũng không thể biết hết. Tình huống như vậy ở trong Chiến Trường Táng Tiên này càng thể hiện rõ ràng hơn, bất luận là lúc trước tán gẫu cùng lão tổ tông Nhất Nguyên, hay là giờ này nói chuyện đơn giản với những người này, Nhậm Kiệt đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
- Không cần phí công như vậy, bọn người đó không biết, thì tìm kẻ lợi hại nhất, khẳng định sẽ biết! Ngưu Lão Nhị nói, rồi nhìn về phía kiến trúc lớn nhất ở trung tâm nhất nói: - Để nhị gia đi vào, giúp ngươi xách đem ra một người!
Cái ý nghĩ này trước đó Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ tới, giống như vừa rồi hắn nghĩ đến tình huống ở nơi này giống như địa cầu thời cổ đại, người bình thường chưa chắc biết, nhưng giới thượng tầng của địa phương này, hoặc là nói giới cao tầng của cả quốc gia khẳng định phải biết. Lúc trước lão tổ tông Nhất Nguyên cũng đã nói như vậy, sở dĩ lão biết chính mình cùng phụ thân ở tại Đông Vực, cũng bởi vì một trận đại chiến cuối cùng xuất hiện rất nhiều tồn tại siêu cấp cường đại.
Nhậm Kiệt không sợ phiền toái, trên thực tế hắn chọc phiền toái không hề ít, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng ý phương thức này của Ngưu Lão Nhị, loại chuyện vô duyên vô cớ gây phiền toái, chọc tìm địch nhân này hắn không dám. Ngay cả ngọn núi quỷ dị kỳ diệu kia hắn đều không có dò xét nghiên cứu kỹ, hiện tại hắn chỉ một lòng muốn rút ngắn thời gian tận lực nhanh chóng tìm được cha mình sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi đại thế giới Táng Tiên này.
- Không cần, sau này loại chuyện như vậy để bổn gia chủ làm! Nhậm Kiệt nói xong liền động tiên hồn lực, trong nháy mắt trực tiếp phóng ra uy áp to lớn, bao phủ đống kiến trúc màu đen xa xa trong trận pháp kia.
Dùng người ở đây nói, chính là chỗ ở của Hỏa Nha đại tiên chưởng khống giả Hỏa Nha Lĩnh này.
Có thể được gọi là đại tiên, nói rõ đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, cho dù ở trong đại thế giới Táng Tiên này cũng coi như có địa vị nhất định, giống như ở chỗ này là nơi tu luyện an nhàn lớn nhất, đã bị Hỏa Nha đại tiên nắm trong tay.
"Bùng Bùng..." Tiên hồn lực của Nhậm Kiệt giờ này chính là Thiên Tiên đỉnh phong, hơn nữa Nhậm Kiệt bằng vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, đã từng đạt tới trình độ Kim Tiên đỉnh phong, lần này lần đầu tiên thi triển uy áp của Thiên Tiên đỉnh phong, lập tức uy lực vô cùng to lớn.
Chỉ là tiên hồn uy áp, trong nháy mắt chấn cho đống kiến trúc màu đen nơi Hỏa Nha đại tiên kia cư ngụ rung chuyển, trận pháp bị áp lực lớn lao.
- Người nào dám cả gan giương oai ở chỗ Hỏa Nha đại tiên ta? "Ầm..." Đúng lúc này, một đoàn tiên hồn lực mang theo hỏa quang màu đen phóng ra.
"Bùng..." Chỉ tiếc, đoàn tiên hồn lực mang theo hỏa quang màu đen này vừa mới phóng ra, gặp tiên hồn lực của Nhậm Kiệt, lập tức bị áp chế gắt gao, giống như một con lão Ưng tự cho mình hung mãnh, đột nhiên phát hiện thì ra gặp phải Phượng Hoàng giương cánh.
- Vị đạo hữu kia... Không, vị Đại Tiên ấy phủ xuống chỗ ngụ đơn sơ của Hỏa Nha này, Hỏa Nha đang bế quan tu luyện khó có thể đi ra gặp mặt. Nơi này chính là địa phương được Hắc Long Vương che chở, đại tiên nếu có điều gì cần, Hỏa Nha nhất định tận lực tương trợ? Hỏa Nha đại tiên này phản ứng thật nhanh, ngay sau đó lập tức thu liễm khí thế, bởi vì hắn mới chỉ là Thiên Tiên trung kỳ mà thôi, trong Thiên Tiên bình thường cũng coi như tương đối lợi hại.
Nhưng tiên hồn lực của đối phương này làm cho hắn có một loại cảm giác cuồn cuộn mãnh liệt, sâu không thấy đáy, cho dù là đối mặt với những Kim Tiên đặc sứ của Hắc Long Vương kia, hắn cũng chưa từng có loại cảm giác này, lập tức hắn cẩn thận, rất cẩn thận ứng đối.
Ở trong đại thế giới Táng Tiên, xem như hắn an phận ở một góc, nhưng cũng không phải là tuyệt đối an toàn, bởi vì cả đại thế giới Táng Tiên rất là hỗn loạn...